Khóe môi của Vương Tuấn Dương hơi cong lên, rõ ràng là vô cùng thích thú biểu cảm này của đối phương nhưng vẫn giả vờ làm mặt lạnh.
Hạ Cẩn Mai vuốt đuôi bất thành, nhanh chóng bỏ cuộc.
Cô quay người đi.
Vương Tuấn Dương liền kéo tay cô lại.
“Nhanh như thế đã đầu hàng rồi.Biết đâu được, nếu như em cố thêm một chút anh sẽ đổi ý?”
Hạ Cẩn Mai lập tức vui vẻ, nụ cười nở trên môi.
“Thật không?”
“Thật”
Vương Tuấn Dương khẳng định.
Gần đây anh cưng chiều cô không chút giấu giếm.
“Nhưng mà em hết cảm hứng rồi”
Hạ Cẩn Mai vui vẻ nói.
Đây rõ ràng là cố tình chọc tức anh.
“Này này, định không chịu trách nhiệm à?”
“Cái gì mà không chịu trách nhiệm? Thế nào là không chịu trách nhiệm?”
Vương Tuấn Dương khuôn mặt khổ sở kéo Hạ Cẩn Mai lại.
Ngay lập tức Hạ Cẩn Mai cảm nhận được nguyên nhân vì sao anh có phản ứng và biểu cảm như thế.
“Anh nhạy cảm đến thế sao? Em mới chỉ kéo nhẹ tay anh một chút thôi mà” Hạ Cẩn Mai nhăn nhó nói.
Nhưng Vương Tuấn Dương đã bước đến, ôm lấy Hạ Cẩn Mai và bế tuột lên trên giường: “Buông em ra! Anh ăn gian!”
Hạ Cẩn Mai vừa lấy tay đập vào lưng Vương Tuấn Dương vừa kêu oai oái.
“Em còn nói to là con trai sẽ tỉnh dậy đó”
Vương Tuấn Dương kiếm lý do mà nạt cô.
Khuôn mặt cực kỳ lưu manh.
Hạ Cẩn Mai cảm thấy mình đúng là nói hơi lớn.
Nếu như người bên ngoài nghe thấy thật sự rất xấu hổ.
Vì vậy nên cô nhỏ giọng: “Anh! Buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-chi-co-mot-ma-thoi/1096252/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.