Có cơ hội hãy nắm lấy.
Đừng phân vân mà làm gì.
“Cứ biết vậy đã.Có thể là do gặp một lần xong rồi cứ mơ mộng về nó thế thôi.Khi gặp lại cái cảm giác đó sẽ không còn nữa ý mà.”Diệp Tịnh Nhi nói.
Hạ Cẩn Mai và Diệp Tịnh Nhi nói chuyện thêm một lúc nữa thì ra về.
Lúc Diệp Tịnh Nhi đi ngang qua cánh cổng của biệt thự Châu Giang Đế Cảnh lập tức dừng lại.
“Ơ..”
Diệp Tịnh Nhi nheo mắt nhìn về phía bóng người đàn ông đang mặc bộ đồ jean quay lưng về phía cô.
Nghe tiếng cô, người đàn ông quay lại.
“Là anh?”
Diệp Tịnh Nhi ngạc nhiên vô cùng.
Cô không nhịn được mà cất tiếng.
“Tiểu Trương, cậu nghĩ đấy à?”
Vừa vặn lúc đó Lục Vĩnh Thành lại lên tiếng.
Tiếu Trương nhìn thấy Diệp Tịnh Nhi, miệng cũng há hốc vì kinh ngạc.
Anh bỏ qua luôn câu hỏi của Lục Vĩnh Thành mà bước nhanh về phía Diệp Tịnh Nhi.
“Gô Diệp! Sao cô lại ở đây?”
“Anh vẫn còn nhớ tên tôi cơ à?”
Diệp Tịnh Nhi vui vẻ hỏi.
Lần đó sau khi cô xin liên lạc của Tiểu Trương thì có gặp anh một lần nữa để trả tiền sửa chữa xe.
Sau hôm đó cô cứ chờ mãi, chờ mãi để đối phương chủ động liên lạc nhưng lại chẳng thấy gì.
Thoät cái mấy tháng đã trôi qua.
Tiếu Trương mỉm cười cất tiếng nói: “Đương nhiên là nhớ.Chúng ta có thể tính là oan gia”
Tiếu Trương vui vẻ.
“Mà anh tên Tiểu Trương?”
Diệp Tịnh Nhi phát hiện ra là lần trước đối phương đã nói dối cái tên của mình.
Tiểu Trương có phần xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-chi-co-mot-ma-thoi/1096246/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.