“Đừng động.
Chỉ năm phút nữa thôi sẽ cho em đi ăn sáng.”
“Tại sao tôi không thể vào đây cơ chứ? Đây là phòng của Hạ Cẩn Mai cơ mà”
Đột ngột tiếng nói vang lên từ bên ngoài, có phần rất cáu giận.
Vương Tuấn Dương thở dài một cái rất không hài lòng.
“Tôi đã chốt cửa chưa?”
Anh hỏi Hạ Cẩn Mai.
Đêm qua anh là người vào sau, mật khẩu vào phòng của cô đương nhiên anh nắm được.
“Rồi.
Nhưng mà dậy thôi, tôi không muốn gặp rắc rối “
Hạ Cẩn Mai nói.
Vừa nói cô vừa tung chăn ngồi dậy.
Vương Tuấn Dương cũng không phản đối nữa, mệt mỏi bò dậy.
Anh mặc bộ đồ ngủ lại rồi lại tới xe lăn ngôi y như không có chuyện gì vậy.
Còn Hạ Cẩn Mai đã vào toilet để tắm rửa thay đồ.
“Chuyện gì vậy?”
Vương Tuấn Dương mở cửa rôi cất tiếng hỏi, có chút bực tức trong giọng nói vì bị làm phiền.
Vương Lệ Hoa vừa thấy anh xuất hiện ở đây thì bị dọa sợ, mặt liền biến sắc: “Anh Tuấn Dương, sao anh ở đây? Không phải anh đã đi làm từ sớm rồi sao?”
Vương Tuấn Dương cau mày nói: “Cả căn nhà này là nhà anh, anh ở đâu em có quyền hỏi đến sao?”
Tiếng Vương Tuấn Dương rất lạnh.
Mặt Vương Lệ Hoa hoàn toàn cứng đờ, nhất thời không biết đáp làm sao.
Cô ta đem sự nghi ngại và đố kỵ nuốt xuống.
“Em tới tìm Hạ Cẩn Mai”
“Có việc gì không?”
Vương Tuấn Dương nhàn nhạt nói, rõ ràng là rất không vui.
Vương Lệ Hoa mơ hồ có cảm giác Vương Tuấn Dương đang cảm thấy bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-chi-co-mot-ma-thoi/1096228/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.