Hạ Cẩn Mai tiến tới, cô ngồi xuống bàn ăn sáng.
Vương Tuấn Dương cũng chỉ mỉm cười qua loa với Vương Lệ Hoa rồi nói: “Ăn sáng đi.”
Hạ Cẩn Mai cầm dao nĩa, tự mình ngồi một góc lặng lẽ ăn.
Rõ ràng cô cảm thấy đối phương có ý nhắm vào mình nên không muốn dây dưa.
“Anh Tuấn Dương, lần này em quyết định về nước luôn.
Em sẽ ám anh cả đời bắt anh nuôi em.
Ai bảo hồi nhỏ anh hứa với em sẽ chăm sóc em hết đời này, giờ đến lúc anh thực hiện lời hứa rồi đấy.”
“Em mà cân anh nuôi sao? Không phải các nhãn hàng mời em làm đại diện nhiều như nấm mọc sau mưa à?”
Vương Tuấn Dương nhàn nhạt nói.
Vương Lệ Hoa hừ một tiếng, tỏ vẻ giận dỗi: “Chuyện này giống nhau sao? Người ta là muốn không đi làm nữa, ở nhà ăn bám giống như ai đó kìa.”
Lời này lại một lần nữa nhằm vào Hạ Cẩn Mai.
Cô trong lòng cảm thấy thật mỉa mai, cái giọng điệu của Vương Lệ Hoa thật sự không ngửi được, cứ ỡm à, ỡm ờ, ngửi cái đã thấy mùi trà xanh phun thuốc trừ sâu nông nặc.
Nếu như không nói cô ta là em gái được nhận nuôi của nhà họ Vương thì Hạ Cẩn Mai ngờ rằng cô ta chỉ thiếu một cái gật đầu của Vương Tuấn Dương là có thể bò luôn lên giường anh.
Hạ Cẩn Mai trước sau vẫn một khuôn mặt không đổi, chậm rãi ăn hết đồ ăn trong dĩa của mình.
Ăn xong cô đứng lên, cầm đĩa nói: “Tôi xin phép đi lên trước, hai người cứ tự nhiên.”
Nói xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-chi-co-mot-ma-thoi/1096223/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.