Thật sự muốn chửi thề mà.
Anh đây là đang khoe ân ái sao? Mà giữa cô và anh có ân ái sao? “Này! Ăn đi!”
Trong khi Hạ Cẩn Mai còn chưa ngậm cái miệng của mình lại vì sốc thì một miếng sườn đã yên vị trong miệng cô nhờ bàn tay Vương Tuấn Dương.
“Nghẹn chết tôi!”
Hạ Cẩn Mai suýt chút hét to lên.
Cô không còn cách khác, nặn vội một nụ cười ra rồi cố nhai mà nuốt miếng sườn xuống.
Bữa cơm trôi qua không khác gì cực hình đối với cô.
Những tưởng mọi thứ đã êm đẹp đâu vào đấy thì Vương Tuấn Dương lại cất tiếng: “Cậu chủ Kiều, tôi hy vọng lần sau cậu không tình cờ xuất hiện ở viện nữa.
Theo như tôi được biết thì nhà họ Kiêu không có ai làm việc ở viện, càng không có ai đang nằm trong đó.”
Kiêu Chính Minh bị bóc trân có phân sượng mặt, cười đến mức cả mặt cũng trở nên vặn vẹo.
Hạ Cẩn Mai liên ngay sau đó bị Vương Tuấn Dương tóm lên xe.
Vừa vào trong xe, anh đã chất vấn: “Em là ngây thơ hay là cố tình ngây thơ vậy? Tay họ Kiêu đó cố ý tiếp cận em mà em vẫn để cho hắn có cơ hội sao?”
Đôi mắt của Vương Tuấn Dương khác biệt hẳn mọi ngày, cực kỳ nghiêm túc.
Sự nghiêm túc của anh khiến Hạ Cẩn Mai thấy tim mình có chút không nghe lời.
Cô nhìn yết hầu chuyển động lên xuống của anh, vô thức nuốt nước miếng xuống.
“Đừng tròn mắt nhìn tôi.Ngoài việc chỉ biết tròn mắt nhìn người nó có thể nhìn sâu vào nội tâm người khác mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-chi-co-mot-ma-thoi/1096198/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.