Kiêu Chính Minh lại còn đi điều tra nhân khẩu nhà họ Vương sao? Anh ta đúng là chán sống rồi.
Vương Tuấn Dương nheo mắt, cười khểnh một cái.
“Hừ.
Thể thì sao chứ? Hạ Cẩn Mai định sẵn là người phụ nữ của Vương Tuấn Dương.
Đừng có một ai có bất kỳ suy nghĩ quá phận nào”
Vương Tuấn Dương nói câu này thì kéo tay Hạ Cẩn Mai lại, mắt nhìn cô rồi nói: “Em yêu, có phải giữa chúng ta còn có một tiểu bảo bối rồi không?”
Hạ Cẩn Mai hoảng hồn.
Vương Tuấn Dương lại có thể thừa nhận chuyện này? Tại sao anh lại thừa nhận chuyện này? Không lẽ anh biết cô đã sớm phát giác cậu chủ nhỏ là con cô rồi sao? Hạ Cẩn Mai sợ đến độ không biết phải nói gì, mặt ngơ ra.
Kiêu Chính Minh sau phút kinh động, liếc thấy phản ứng của Hạ Cẩn Mai thì bật cười.
“Ha ha.
Cậu chủ Vương, muốn nói dối thì cũng không cân làm đến thế chứ? Anh đang làm cho cô Hạ đây sợ rồi thấy không?”
“Không.
Anh ấy nói đúng.
Chúng tôi có một đứa con”
Hạ Cẩn Mai đột nhiên cất tiếng khiến cho Kiêu Chính Minh sượng cả mặt.
Mà lời cô nói cũng làm Vương Tuấn Dương bất ngờ.
Anh nheo mắt nhìn cô một cái.
“Xin mời cậu Kiều tự trọng.
Tôi đưa mẹ của con tôi trở về trước.”
Vương Tuấn Dương cong môi nói, đưa tay kéo tay Hạ Cẩn Mai đi.
Hạ Cẩn Mai không biết bản thân đã ra xe bằng cách nào, chỉ thấy chính mình lúc lên xe thì bâu không khí ở đó như là ở trong hầm bằng vậy.
Vương Tuấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-chi-co-mot-ma-thoi/1096179/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.