Hạ Cẩn Mai chép miệng: “Nếu đã biết thì chị nên im miệng lại, mất công làm bộ làm tịch có mệt không?”
Hạ Cẩn Mai quả thật không có đủ kiên nhẫn để mà giả vờ lâu thêm.
An Lâm Khánh bị bóc trần trước mặt Kiêu Chính Minh thật sự mất hết mặt mũi.
An Lâm Khánh hản cũng là người thông minh, người thông minh đương nhiên nhìn ra Lưu Bối Na chỉ đang làm trò cười cho Kiêu Chính Minh mà thôi.
Nhưng Lưu Bối Na bây giờ là vợ của hẳn, cô ta trở thành trò cười, thì hẳn thành cái dạng gì? “Lưu Bối Na, cô thật là hết thuốc chữa.
Cảm miệng cho tôi!”
An Lâm Khánh đột ngột quát lên, Lưu Bối Na giật mình nín thinh không dám ho he.
Đối diện với cơn giận của An Lâm Khánh quả thật Lưu Bối Na thật sự nhỏ bé.
Hạ Cẩn Mai tự mỉa mai trong lòng.
Nếu không phải vẫn còn chờ tin tức bác gái trong phòng phẫu thuật cô đã sớm trở về, ở lại đây chỉ thêm bẩn mắt.
“Đây là hành lang bệnh viện, hai người tự lo đi”
Hạ Cẩn Mai cất tiếng nhắc nhở, quay người rời đi.
: Kiêu Chính Minh thấy cô đi cũng lập tức đi theo, khuôn mặt vẫn còn có chút vui vẻ bởi vì màn đối đáp thật mãn nhãn của Hạ Cẩn Mai với Lưu Bối Na vừa rồi.
Cả hai đi ra căng tin bệnh viện, Hạ Cẩn Mai tìm một chiếc máy bán hàng tự động mở túi ra tìm tiền lẻ cô quay người hỏi Kiêu Chính Minh: “Anh muốn uống gì không?”
Kiêu Chính Minh liếc một vòng căng tin, thật tình, mặc dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-chi-co-mot-ma-thoi/1096177/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.