Chương trước
Chương sau
Hạ Cẩn Mai nghe xong mà toàn thân như bị điểm huyệt, không thể tin được những điều Hạ Vân Du nói là thật.
Vậy là cô vân còn mẹ nhưng mười mấy năm trời lại sống như một đứa trẻ mồ côi.
Vậy là mười mấy năm nay mẹ cô còn sống nhưng chưa một lần tìm cô? Bác gái là người duy nhất cưu mang cô sao? Hạ Cẩn Mai thấy lòng nặng lại.
Người cô gọi là mẹ vì hận chồng mình lại hận luôn cả đứa con mình sinh ra hay sao? Sao có thể tàn nhẫn như thế cơ chứ? Cô đau lòng tột độ.
Thà cô không biết, thà vĩnh viễn cô không biết, hai người mà cô tôn sùng, tình yêu của họ luôn là niềm tự hào của cô, thật không ngờ…
“Cẩn Mai, bác gái biết việc này rất khó chấp nhận với cháu, nhưng bác không thể che giấu cháu sự thật được.
Lần này bác phẫu thuật, lỡ như có vấn đề gì mà chưa kịp nói ra chuyện này bác sẽ ôm hận mà chết mất.”
Hạ Cẩn Mai sau đó cũng không biết mình rời khỏi phòng bệnh của Hạ Vân Du thế nào, chỉ biết khi cô bừng tỉnh lại ngồi bên cạnh cô đã là Kiêu Chính Minh.
“Hạ Cẩn Mai, cô ổn chứ?”
Hạ Cẩn Mai nheo mắt nhìn Kiêu Chính Minh trước mặt, bất giác hỏi: “Anh tới đây làm gì vậy?”
Kiêu Chính Minh cứ nghĩ hồi lâu cô ngồi thất thần là vì lo lắng cho bác gái nên không có phiền hà gì cô cả.

Lúc này Hạ Cẩn Mai hỏi, anh ta mỉm cười nói: “Tôi nghe nói hôm nay bác gái phẫu thuật nên đến đây thăm.”
Hạ Cẩn Mai nheo mắt, vốn muốn hỏi rằng tôi và anh thân quen đến mức đó sao nhưng lại nhớ ra rằng Kiêu Chính Minh chính là người tìm được thận cho Hạ Quân Dao theo như lời bác gái nghe được từ y tá.
“Cảm ơn anh”
Hạ Cẩn Mai thật tình cũng không biết nói gì hơn.
Cô nói mấy câu xong lại bần thần như cũ.
Kiêu Chính Minh không nhịn được ngồi bên cạnh liếc nhìn cô, khuôn mặt dù bần thần như mất hồn nhưng lại vô cùng xinh đẹp, tỉnh xảo vô cùng.
Trước đây, anh ta chưa từng gặp một cô gái nào có sức hấp dẫn lớn như thế, thật sự khiến cho người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở.
“Nghe nói anh đã giúp bác gái tôi tìm được thận tương thích?”
Hạ Cẩn Mai đột ngột cất tiếng.
Kiêu Chính Minh đang nhìn trộm cô, bị phát giác thì giật nảy mình: “Hả? À.

Ừ”
Đột nhiên anh ta lúng túng.
Chưa kịp nói thêm gì thì điện thoại của Kiêu Chính Minh vang lên.
Anh ta lập tức thu hồi vẻ tùy tiện của mình, trở lên nghiêm túc và đạo mạo.
“Xin phép tôi nghe điện thoại”
Kiêu Chính Minh quay người đứng lên, tựa vào tường hành lang bệnh viện nghe điện thoại.
Ở góc này, Hạ Cẩn Mai vẫn đang theo đuối suy nghĩ của riêng mình.
Trong lòng cô hoàn toàn không có chỗ cho bất cứ thứ gì khác.
Khi Kiêu Chính Minh quay trở lại thì An Lâm Khánh cũng vừa vặn cùng Lưu Bối Na tới, vừa nhìn thấy Kiêu Chính Minh ở trên hành lang bệnh viện cùng với Hạ Cẩn Mai hắn ta đột nhiên thấy khó chịu, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười: “Xin chào cậu Kiều, Cẩn Mai em tới khi nào vậy”
Lưu Bối Na thì cũng không khá hơn, lần trước bị Kiêu Chính Minh bóc trần, bản thân vẫn vô cũng ấm ức và tức tối, chỉ chào qua loa: “Chào cậu chủ Kiều”
Tuyệt nhiên cô ta không nhắc một câu nào tới Hạ Cẩn Mai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.