Hạ Cẩn Mai trố mắt ra nhìn. Có cảm giác bụng đang sôi lên. Không hẹn mà gặp cả hai cùng nhìn xuống bụng Hạ Cẩn Mai, cô bất giác xấu hổ đỏ bừng mặt lên. “Ngôi xuống đi!” Vương Tuấn Dương ra lệnh. Hạ Cấn Mai ngoan ngoãn ngồi xuống. Liếc nhìn một bàn đây thức ăn, nước miếng đột nhiên ứa ra, Hạ Cẩn Mai nuốt xuống. “Người không biết lại nghĩ tôi bỏ đói em đấy. Có cần làm nóng đồ ăn lại không?” Vương Tuấn Dương nói mấy lời mà chính anh cũng thầy bất thường. Hạ Cẩn Mai nhìn lên, ánh mắt nhìn anh có chút dịu lại.
Có lẽ, người đàn ông trước mặt này cũng không đến mức quá tệ như cô tưởng tượng. Hạ Cẩn Mai không khách sáo nữa. Thời gian còn lại tập trung hoàn toàn vào cái bàn đồ ăn. Bình thường Hạ Cẩn Mai vốn cũng rất dễ ăn, cũng chưa từng có ý định giữ dáng, kể cả sau khi sinh xong, cô cũng không bị to bụng nên ăn bao nhiêu vẫn chỉ một dáng người mảnh khánh như vậy mà thôi. Ăn xong thì đôi mắt của Hạ Cẩn Mai trĩu cả xuống, ngồi trên ô tô, điều hòa mát lạnh, lại êm ru khiến cho Hạ Cẩn Mai không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, cô ngả người ra ghế, an tĩnh ngủ say, hơi thở đều đều. “Sao tôi có cảm giác mình đang nuôi heo?” Vương Tuấn Dương nhìn sang Hạ Cẩn Mai đang ngủ ngon lành tự hỏi chính mình. Hạ Cẩn Mai từ trên ghế xe, cổ ngoẹo sang một bên, trông có chút khổ sở. “Hừm..” Vương Tuấn Dương không nhịn được mà hừ lạnh một cái, tay đưa ra, rồi không hiểu sao lại đón lấy đầu cô đặt trên vai mình. Động tác nhanh nhẹn nhưng vô cùng nhẹ nhàng. Hạ Cẩn Mai khẽ nhíu mày một cái vì cảm thấy hơi động, nhưng liền sau đó, theo bản năng lại co người lại, thậm chí đưa tay ôm lấy vai của Vương Tuân Dương tiếp tục ngủ: “Thật là mêm!”
Hạ Cẩn Mai dường như nói mớ, nghĩ cả người Vương Tuấn Dương là một cái gối ôm rất to, không những mềm mại mà còn rất ấm áp nữa. Ngày hôm sau, khi Hạ Cẩn Mai tỉnh dậy thì đã thấy mình ở trên giường, liếc nhìn đồng hồ mới giật mình nhớ hôm nay bác gái cô là Hạ Vân Du sẽ lên bàn phẫu thuật. Cô còn chưa nói với Vương Tuấn Dương rằng mình phải tới đó. Hạ Cẩn Mai cẩn thận chỉnh trang lại đầu tóc đi ra ngoài, vốn muốn tìm Vương Tuấn Dương để xin phép anh được tới viện nhưng Lục Vĩnh Thành nói từ sớm Vương Tuấn Dương đã đi làm. “Cô Hạ, có gì cô thử gọi điện cho cậu chủ xem.Việc này thực tình tôi không dám tự chủ” Lục Vĩnh Thành có phần cân nhắc nói. Hạ Cẩn Mai nhíu mày thở dài. Từ trên khuôn mặt xinh đẹp, vẻ bối rối hiện rõ. Tình cảnh ngày hôm qua vẫn còn khiến cô có phần xấu hổ, lại thêm nữa là cô chưa bao giờ chủ động gọi điện cho anh. Trong tình huống này, Hạ Cấn Mai cảm thấy không biết mình nên gọi điện hỏi hay là nhắn tin thôi. Nếu như Vương Tuấn Dương không phải người nóng lạnh thất thường thì cô đã không đau đầu vì cái chuyện nhỏ này như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]