Hạ Cẩn Mai trố mắt ra nhìn.
Có cảm giác bụng đang sôi lên.
Không hẹn mà gặp cả hai cùng nhìn xuống bụng Hạ Cẩn Mai, cô bất giác xấu hổ đỏ bừng mặt lên.
“Ngôi xuống đi!”
Vương Tuấn Dương ra lệnh.
Hạ Cấn Mai ngoan ngoãn ngồi xuống.
Liếc nhìn một bàn đây thức ăn, nước miếng đột nhiên ứa ra, Hạ Cẩn Mai nuốt xuống.
“Người không biết lại nghĩ tôi bỏ đói em đấy.
Có cần làm nóng đồ ăn lại không?”
Vương Tuấn Dương nói mấy lời mà chính anh cũng thầy bất thường.
Hạ Cẩn Mai nhìn lên, ánh mắt nhìn anh có chút dịu lại.
Có lẽ, người đàn ông trước mặt này cũng không đến mức quá tệ như cô tưởng tượng.
Hạ Cẩn Mai không khách sáo nữa.
Thời gian còn lại tập trung hoàn toàn vào cái bàn đồ ăn.
Bình thường Hạ Cẩn Mai vốn cũng rất dễ ăn, cũng chưa từng có ý định giữ dáng, kể cả sau khi sinh xong, cô cũng không bị to bụng nên ăn bao nhiêu vẫn chỉ một dáng người mảnh khánh như vậy mà thôi.
Ăn xong thì đôi mắt của Hạ Cẩn Mai trĩu cả xuống, ngồi trên ô tô, điều hòa mát lạnh, lại êm ru khiến cho Hạ Cẩn Mai không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, cô ngả người ra ghế, an tĩnh ngủ say, hơi thở đều đều.
“Sao tôi có cảm giác mình đang nuôi heo?”
Vương Tuấn Dương nhìn sang Hạ Cẩn Mai đang ngủ ngon lành tự hỏi chính mình.
Hạ Cẩn Mai từ trên ghế xe, cổ ngoẹo sang một bên, trông có chút khổ sở.
“Hừm..”
Vương Tuấn Dương không nhịn được mà hừ lạnh một cái, tay đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-chi-co-mot-ma-thoi/1096170/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.