Kiêu Chính Minh hơi cao giọng có vẻ bất ngờ trước thông tin mà vị quản gia mang đến.
Ở bên ngoài, Vương Tuấn Dương cau mày lại.
“Hừm.
Muốn ăn cơm trong nồi ông hay sao?”
Vương Tuấn Dương lầm bầm nói.
Bên trong tiếng nói vẫn cất lên: “Vâng ạ! Đây là tin tôi mới nhận được, cậu chủ xem, nhà họ Vương có bao nhiêu người để Vương Tuấn Kiệt gọi là anh đâu cơ chứ.”
“Là ai cũng được, không phải tên Vương Tuấn Dương là được!”
Kiêu Chính Minh thở dài nói.
“Cậu chủ, ý cậu là gì?”
Vị quản gia cất tiếng hiếu kỳ.
“Tôi muốn đoạt người về.
Nếu như là Vương Tuấn Dương thì việc này theo ông có khả thi được không?”
Vị quản gia nghe lời này thì kinh động trong lòng, ông ta suy nghĩ một hồi rồi thận trọng nói: “Cậu chủ, thiên kim tiểu thư đất Giang Thành này không có thiếu, cần gì phải vì một bông hoa đã có chủ.”
“Cô ấy chưa hề kết hôn với ai.
Vậy thì sao gọi là hoa đã có chủ được.
Mấy cô thiên kim tiểu thư nhạt nhẽo đó có thể so được với Hạ Cẩn Mai hay sao?”
Kiêu Chính Minh suy nghĩ không tới một giây đã ngay lập tức đáp lời.
Phía bên ngoài, Vương Tuấn Dương tức tối trong lòng không hiểu vì sao.
Nếu như không phải đang đóng làm một tên bồi bàn thì anh đã xông tới mà đánh dấu chủ quyền rồi.
“Cậu Kiêu, muốn đoạt người ở tay Vương Tuấn Dương cũng có thể, dù sao hắn ta cũng chưa kết hôn.”
Vị quản gia đột ngột lên tiếng.
Kiêu Chính Minh hai mắt sáng lên, kích động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-chi-co-mot-ma-thoi/1096137/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.