Vương Tuấn Dương nhìn Hạ Cẩn Mai, hai mắt nheo lại hồi lâu không rõ biểu cảm.
Sau một lúc anh mới cất tiếng: “Tôi nghĩ em phải hiểu hơn ai hết thân phận của mình chứ?”
Hạ Cẩn Mai giật nảy mình, cô nhìn thẳng vào mắt của Vương Tuấn Dương: “Thân phận gì chứ?”
Nhưng trái với cái vẻ nghiêm túc của Hạ Cẩn Mai, Vương Tuấn Dương lại ốm ờ cợt nhả: “Em nói xem là thân phận gì?”
Hạ Cẩn Mai chẳng biết đáp sao, muốn quay người rời đi thì Vương Tuấn Dương đã tóm lấy tay cô.
“Không được nấu ăn cho Vương Tuấn Kiệt”
“Hả?”
Hạ Cẩn Mai không hiểu được việc chuyển chủ đề đột ngột này là có ý gì liền cất tiếng hỏi lại.
“Vẫn chưa nghe rõ hay là nghe không hiểu?”
Trái với mọi lân Vương Tuấn Dương lại tỏ ra khá kiên nhẫn, như là sẵn sàng giải thích cho Hạ Cẩn Mai nếu được hỏi vậy.
Cô còn chưa kịp nói gì thì phía này Tiểu Trương đã tới, thấy hai người đang ở riêng với nhau chần chừ không dám bước qua.
Nhưng từ vị trí của Vương Tuấn Dương thì đã thấy bóng dáng của Tiểu Trương tới, mặt thoáng biến đổi.
“Em đi dọn cơm trước đi! Chờ tôi rồi ăn cơm”
Hạ Cẩn Mai chột dạ, đột nhiên lời dịu dàng này khiến cô không tiêu hóa nổi.
Hoặc là chính cô cũng len lỏi một cảm xúc khác mà cô không rõ.
Hạ Cẩn Mai rời khỏi chỗ Vương Tuấn Dương mà tâm trạng như trên mây.
Vương Tuấn Kiệt đã sớm dời lên trên tầng hai.
Từ góc này có thể nhìn rõ hai người, chỉ thấy Vương Tuấn Kiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-chi-co-mot-ma-thoi/1096132/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.