Dường như anh chàng cảm thấy bản thân như người tối cố vậy.
“Anh họ em rất khó ở, thiệt thòi cho chị rồi!”
“Không thiệt thòi…
Không thiệt thòi..”
Hạ Cẩn Mai cất tiếng.
Cô cũng không có nói dối, mặc dù sống cùng nhà với Vương Tuấn Dương có chút đau tim nhưng mà anh lại là người rộng rãi, thù lao trông trẻ của cô rất cao thì cũng thôi đi, đồ đạc anh tự tiện ném qua cũng toàn giá trên trời.
“Mọi người có thể chờ tôi ở đây được không? Tôi hơi ngại bác gái..”
Hạ Cẩn Mai tới đầu hành lang thì đột ngột cất tiếng.
Cô là ngại không biết phải nói với bác gái thế nào về thân phận của hai người này.
“Thật xin lỗi nhưng cậu chủ không cho phép thưa cô Hạ!”
Lục Vĩnh Thành cất tiếng.
Còn Vương Tuấn Kiệt đương nhiên nghe theo anh họ mình: “Em không dám”
Hạ Cẩn Mai không biết nói gì cả đành bước vào trong hành lang cùng hai người.
giờ đang là đêm, hành lang bệnh viện có phần vắng vẻ hơn.
Nhưng chỗ quầy trực của từng khoa và hành lang vẫn sáng đèn.
“Kìa, kìa có phải tài tử Kazuma không?”
“Hình như đúng là anh ấy”
Hạ Cẩn Mai thấy tiếng một vài người xì xèo, lúc này cô mới quay lại nhìn thẳng mặt Vương Tuấn Kiệt, đúng thật, anh ta chính là tài tử Kazuma, người đã đạt rất nhiều giải thưởng điện ảnh.
“Cậu là Kazuma Vương?”
“Giờ chị dâu mới nhận ra em sao? Thật thất vọng mài”
Vương Tuấn Kiệt có chút thất vọng nói.
Hạ Cẩn Mai thì hai mắt tròn xoe kích động không tưởng.
Lúc này, thứ cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-chi-co-mot-ma-thoi/1096119/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.