Trong bệnh viện, Thịnh Đăng Tuấn bước vào trong phòng xét hiệm, anh ta thận trọng lấy chiếc túi ziplock của Diệp Tịnh Nhi đưa cho mình, ánh mắt nhìn chằm chắm, trong ánh mắt thoáng một tia nghỉ ngờ.
Mặc dù vậy Thịnh Đăng Tuấn vân tiến hành làm xét nghiệm hai mẫu tóc trên tay mình.
Rất lâu sau anh ta rời khỏi phòng xét nghiệm, trở về phòng làm việc mang theo kết quả trên tay.
“Hừm..”
Thịnh Đăng Tuấn khẽ thở dài.
Chiếc điện thoại trong túi anh ta rung nhẹ.
Liếc một cái sau khi dùng tay móc ra anh hừ một tiếng rồi quăng điện thoại sang một bên.
“Bác sĩ Thịnh! Anh có trong đó không?”
Liên ngay sau đó, có tiếng gọi ngoài cửa.
Thịnh Đăng Tuấn xoay người, cau mày một cái, rồi nhanh nhẹn cất hồ sơ vào trong ngăn kéo.
“Tôi tới ngay!”
Nói xong thì bước ra khỏi phòng làm việc, khóa cửa lại.
“Có chuyện gì không Sở Mỹ Anh?”
Thịnh Đăng Tuấn cất tiếng nói khi nhận ra người gọi mình là Sở Mỹ Anh, bác sĩ cùng khoa di truyền với anh ta.
“Trưởng khoa muốn gặp anh.Nghe nói có việc quan trọng”
Sở Mỹ Anh cất tiếng nói, ánh mắt gắt gao nhìn Thịnh Đăng Tuấn không rời, miệng mỉm cười e thẹn.
Nhưng Thịnh Đăng Tuấn có vẻ như không mấy quan tâm đến cô ta.
Anh ta nhanh chóng gật đầu rồi bước nhanh về phía phòng trưởng khoa.
Sở Mỹ Anh bị bỏ lại trên hành lang, khuôn mặt hơi đỏ lên tức tối.
“Hừm! Thịnh Đăng Tuấn! Đáng chết mài!”
Sở Mỹ Anh lầm bầm.
Nhưng liền ngay sau đó cô ta lại thu phục biểu tình bình thường của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-chi-co-mot-ma-thoi/1096114/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.