Lần đầu tiên gặp mặt thật lòng tình huống có phần dở khóc dở cười nhưng cô không thể phủ nhận rằng bản thân rất thích Tiểu Trương.
“Anh tên gì?”
Diệp Tịnh Nhi cất tiếng nói.
‘Tiểu Trương đột nhiên bị hỏi thì cũng lúng túng.
Thân phận của anh không thể tiết lộ được, cuối cùng anh bèn nói: “Tôi là Mộ Phàm.Họ Trương! Đúng là Trương Mộ Phàm!”
Chẳng qua là đúng lúc này anh liếc thấy cái dòng chữ Mộ Phàm liền ghép vào cái tên Trương của mình, biến tên thành họ.
Diệp Tịnh Nhi hơi nheo mắt, làm gì có ai giới thiệu tên mà còn phải khẳng định “đúng là Trương Mộ Phàm” cơ chứ.
Nhưng cô lại không đào sâu thêm, chỉ bật cười.
“Cô tên gì?”
Tiểu Trương giả vờ không hề biết đến Diệp Tịnh Nhi nên cất tiếng hỏi.
“Tôi họ Diệp, tên Tịnh Nhi.Đúng là Diệp Tịnh Nhi!”
Cô gân như lặp lại câu trả lời của anh.
Từ ghế lái xe phía sau Tiểu Trương nhận ra mẫu câu của mình liền bật cười.
Đúng lúc này thì điện thoại của anh vang lên.
Tiểu Trương đưa tay vào túi quần, bấm điện thoại, liếc nhìn tin nhắn rồi mỉm cười, ánh mắt có chút thể hiện mọi việc đã trong dự liệu.
Hạ Cẩn Mai thấp thỏm nguyên một ngày ở nhà vì không nhận được bất kỳ cuộc gọi nào của Diệp Tịnh Nhi.
Mãi đến tối muộn cô mới thấy bạn thân nhắn cho một cái tin từ Messenger.
Động bát quái: “Đã ship hàng cho cậu rồi đó.Nhớ hậu tạ mình”
Hạ Cẩn Mai bật cười.
Diệp Tịnh Nhi bữa nay lại còn biết đưa ra ám hiệu.
Cô bạn này cẩn thận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-chi-co-mot-ma-thoi/1096107/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.