Không gian rơi vào yên lặng tuyệt đối.
Hạ Cẩn Mai theo phản xạ mím chặt môi lại, không dám thở mạnh.
Cô còn chưa kịp phản có phản ứng gì thêm thì Vương Tuấn Dương đã lái xe lăn đi đến kéo lấy tay cô giật mạnh lại.
“A!”
Hạ Cẩn Mai bị giật mình không nhịn được hét lên một tiếng, mất đà ngã thẳng xuống, hai sống mũi đụng nhau.
“Oạch”
Hạ Cẩn Mai bật ngược trở lại ngay lập tức, hai má vừa tắm xong vốn đã có chút hồng nay lại vì xấu hổ thêm đỏ hơn.
Vương Tuấn Dương cong môi: “Xấu hổ rồi?”
“Hở?”
Hạ Cẩn Mai mơ hồ nhớ lại tình huống Vương Tuấn Dương nói sẽ bao nuôi cô càng khiến cho tâm tình lúc này thêm hỗn loạn không biết phải nói gì.
“Nhạt nhẽo!”
Vương Tuấn Dương hừ lạnh một cái, đối diện với một người chỉ biết “A”, “Hở”
thì câu chuyện thật sự nhạt.
Hạ Cẩn Mai còn cầm cái hộp trang sức trong tay, nhớ đến nó bèn vội vàng: “Cái dây chuyền và hoa tai tôi đã để cẩn thận vào đây, trả lại cho anh!”
Vương Tuấn Dương nheo mắt lại, đưa tay cầm cái hộp lên rồi mở ra ngắm nghía.
Hạ Cẩn Mai trong một khắc có cảm giác như đối phương đang đo đếm thiệt hại xem dây chuyền và hoa tai có mất đi viên kim cương nào không.
Cô mím môi lại, nín thở chờ đợi.
“Đúng là vẫn còn nguyên!”
Vương Tuấn Dương cất tiếng nói y như những gì Hạ Cẩn Mai dự đoán.
Cô thở phào một cái, vật giá trị như vậy nếu như Vương Tuấn Dương tùy ý nói nó bị hỏng ở đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-chi-co-mot-ma-thoi/1096101/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.