Người làm nghệ thuật đối với cái đẹp rất nâng niu, huống chỉ giá trị của cốp đồ lại lớn như vậy.
“Vâng.
Nếu không cậu chủ sẽ không vui.
Đã thế, nó cũng không an toàn.”
Hạ Cẩn Mai thở ra một hơi.
Rồi cô nhớ đến cái ngăn bí mật đó trong lòng thót tìm một cái.
Cô nói: “Vậy lát vê phòng tôi sẽ đem bỏ đi.”
“Vâng, lát cô cứ đưa cho tôi, tôi giúp cô xử lý”
Hạ Cẩn Mai lòng khẽ rét lạnh, nhưng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, cô cũng luyện được công phu giấu đi tâm tư của mình trong lòng không thể hiện ra.
Cô bèn nói: “Được”
Hạ Cẩn Mai sau đó tự tay bồng cậu chủ nhỏ trở về thư phòng của Vương Tuấn Dương.
Căn phòng quả thật lạnh lẽo đến mức mà khiến cô bước vào thấy hơi rùng mình.
Bảo sao trước đây Vương Tuấn Dương phải đốt hương cho ấm.
Phòng gì mà nội thất toàn một màu lạnh, tối, cửa sổ cũng hiếm khi mở ra.
Sách thì nhiều như cái thư viện thành phố, âm thanh lại vang vang.
Thật là dọa người.
Vậy mà Vương Tuấn Dương lại đặc biệt thích ở trong này, hiếm khi trở về phòng ngủ.
Chỗ giường đơn này, vốn là từ lúc anh muốn kiểm soát Hạ Cẩn Mai mới cho người đặt ở đây, cách chỗ anh làm việc và nghỉ lại mấy cái giá sách nhưng vẫn là trong một căn phòng, sức uy hiếp đối với cô vì thế cũng lớn.
Cô đặt cậu chủ nhỏ về nôi, căn dặn vú nuôi để ý cậu, còn mình về căn phòng vốn được sắp xếp cho cô để lấy cái cốp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-chi-co-mot-ma-thoi/1096085/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.