Cô không thấy anh có bất kỳ biểu cảm gì.
Cô mạnh dạn hơn bắt đầu bước đi mấy bước anh cũng mặc kệ.
Cô nghi hoặc: “Vậy là tôi đi được rồi?”
Vương Tuấn Dương vẫn một mực không đáp.
Hạ Cẩn Mai cảm thấy đổi phương không nói gì, cũng không hành động gì, trộm nghĩ tên điên này rốt cuộc là để cho cô đi.
Cô mở cửa đẩy ra, bước qua hành lang lớn cũng chẳng thấy ai ngăn cản, cơ bản trót lọt đến không ngờ.
Nội tâm Hạ Cẩn Mai rét lạnh, cô quay nhìn phía sau, Vương Tuấn Dương cũng không hề cho người đuổi theo.
Biệt thự rất rộng, đi mãi vẫn chưa đi hết cái hành lang lạnh lão đó.
Hạ Cẩn Mai thấy sống lưng mình đổ mồ hôi lạnh.
Nghĩ đến cái lông kia càng thêm vội vã.
Nhưng cô đi một vòng, vẫn không hề có một ai ngăn cản, thậm chí khi bước qua người Tiểu Trương cũng không hề bị giữ lại hay nói câu nào, thuận lợi đến không ngờ.
Nhưng chính sự trót lọt này lại khiến cô hoang mang đến cực điểm.
Đối phương đã mất công đưa cô tới đây, lại cho cô xem một màn tra tấn dã man, không phải chỉ là để dọa cô mấy câu thôi chứ? Nhất định không thể dễ dàng đến vậy.
Hạ Cẩn Mai đã gần ra đến phía cống, chỉ thấy đám vệ sĩ phía đó một lời không nói, một chớp mắt cũng không động liền không hiểu sao chân có chút chùn bước, cô phân vân hôi lâu.
Ruột gan cồn lên từng hồi, khó chịu muốn chết.
Hạ Cẩn Mai suy tính hồi lâu, chẳng hiểu sao, cô lại quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-chi-co-mot-ma-thoi/1096054/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.