Hạ Cẩn Mai không ngừng vùng vẫy.
Nhưng cô càng vùng vẫy thì bàn tay của hai vệ sĩ càng siết chặt hơn.
Cô nhận thấy chân tay mình có vùng vẫy cũng vô ích, chuyển sang không vùng vảy nữa mà kêu CỨU: “Có ai không? Cứu tôi với!”
Vương Tuấn Dương được Lục Vĩnh Thành đẩy xe lăn phía sau, vừa nhìn cái bóng đáng nhỏ nhắn bị nhấc bổng phía trước mình, miệng không ngừng kêu nhanh chóng bị nhấn vào trong xe mà nhíu mày, tâm tình có phần phức tạp.
Hừm.
Một cô gái ngu ngốc như thế này lại là mẹ của con trai anh? – Vương Tuấn Dương có suy nghĩ, có phải lúc đó anh đã úng não rồi không? Người như vậy mà anh cũng cho là có gen tốt? Người có thể giúp anh mang thai đứa con thiên tài? “Tìm tên bác sĩ!”
“Dạ?”
Chú Lục ngừng mất mấy giây không đoán được Vương Tuấn Dương đột nhiên sao lại muốn tìm tay bác sĩ, mà rốt cuộc là bác sĩ nào cũng không rõ.
Ông chỉ biết thu hồi câu hỏi của mình lại vì biết Vương Tuấn Dương ghét nhất chính là phải nhắc lại lần hai và tự mình suy xét mệnh lệnh còn lại.
Vương Tuấn Dương nhanh chóng được đưa vào xe sau đó.
Hạ Cẩn Mai bị khống chế ngồi bên cạnh, tay đã bị trói lại từ lúc nào.
Vương Tuấn Dương liếc mắt một cái, thấy Hạ Cẩn Mai còn định hét gì đó, lập tức bị một vệ sĩ dán luôn một miếng băng dính vào miệng.
Tay không hoạt động được, miệng cũng bị “khóa” nốt, Hạ Cẩn Mai bắt đầu dùng ánh mắt nhìn anh đầy vẻ phẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-chi-co-mot-ma-thoi/1096051/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.