Chương trước
Chương sau
Hạ Cẩn Mai không ngừng vùng vẫy.

Nhưng cô càng vùng vẫy thì bàn tay của hai vệ sĩ càng siết chặt hơn.

Cô nhận thấy chân tay mình có vùng vẫy cũng vô ích, chuyển sang không vùng vảy nữa mà kêu CỨU: “Có ai không? Cứu tôi với!”

Vương Tuấn Dương được Lục Vĩnh Thành đẩy xe lăn phía sau, vừa nhìn cái bóng đáng nhỏ nhắn bị nhấc bổng phía trước mình, miệng không ngừng kêu nhanh chóng bị nhấn vào trong xe mà nhíu mày, tâm tình có phần phức tạp.

Hừm.

Một cô gái ngu ngốc như thế này lại là mẹ của con trai anh? – Vương Tuấn Dương có suy nghĩ, có phải lúc đó anh đã úng não rồi không? Người như vậy mà anh cũng cho là có gen tốt? Người có thể giúp anh mang thai đứa con thiên tài? “Tìm tên bác sĩ!”

“Dạ?”

Chú Lục ngừng mất mấy giây không đoán được Vương Tuấn Dương đột nhiên sao lại muốn tìm tay bác sĩ, mà rốt cuộc là bác sĩ nào cũng không rõ.

Ông chỉ biết thu hồi câu hỏi của mình lại vì biết Vương Tuấn Dương ghét nhất chính là phải nhắc lại lần hai và tự mình suy xét mệnh lệnh còn lại.

Vương Tuấn Dương nhanh chóng được đưa vào xe sau đó.

Hạ Cẩn Mai bị khống chế ngồi bên cạnh, tay đã bị trói lại từ lúc nào.

Vương Tuấn Dương liếc mắt một cái, thấy Hạ Cẩn Mai còn định hét gì đó, lập tức bị một vệ sĩ dán luôn một miếng băng dính vào miệng.

Tay không hoạt động được, miệng cũng bị “khóa” nốt, Hạ Cẩn Mai bắt đầu dùng ánh mắt nhìn anh đầy vẻ phẫn uất.

Vương Tuấn Dương cũng lười biếng không đáp lại, mặc kệ cái nhìn muốn cháy áo đối phương của Hạ Cẩn Mai.

Gon đường đêm, xe rất thoáng, không có mấy chốc đã đi tới khu biệt thự lớn nhất Giang Thành.

Hạ Cẩn Mai chưa từng tới khu này, chỉ được nghe nói đế đây là nơi mà tầng lớp nằm ở vị trí đầu trong chuỗi thức ăn của Giang Thành sinh sống, những con muỗi vo ve giữa cái xã hội này như cô sao có cơ hội bay lọt qua.

Hạ Cẩn Mai thực chất vẫn chưa biết thân thế thực sự của Vương Tuấn Dương, chỉ nghe tên bắt cóc trong đêm đó nói một lần là anh mang họ Vương.

Vương thị là một đại gia tộc, mỗi người trong số đó đều sống rất kín tiếng, thế lực khó dò.

Người đàn ông này là ai thuộc Vương thị cô không chắc, đoán rằng thân phận địa vị rất cao.

Lúc này nhìn vào căn biệt thự mình bị đưa đến trong lòng không khỏi càng bàng hoàng.

Hạ Cẩn Mai trực tiếp bị đưa vào thư phòng của Vương Tuấn Dương.

Cô không biết rốt cuộc đối phương đưa cô tới đây là có mục đích gì nhưng miệng vẫn bị bịt kín, tay cũng bị trói, bản thân thì bị ấn xuống ghế, buộc chặt vào đó không nhúc nhích được.

Còn Vương Tuấn Dương đã ngồi trên ghế ưu nhã uống trà quay lưng về phía cô.

Trước mặt của cả cô và anh là một cái màn hình lớn.

Hạ Cẩn Mai lập tức bị thu hút.

Ở đó dường như là khung cảnh dưới nước, có một cô gái thân thể chỉ mặc duy nhất một bộ bikini đang bị nhốt trong một chiếc lông lớn.

Miệng cô gái còn đeo một chiếc bình oxy cho thợ lặn.

Hình ảnh sẽ không có gì nếu như trong làn nước ấy không xuất hiện một con cá mập bò lớn.

Từ đây nhìn, có thể thấy cô gái đó kinh hoàng đến thế nào.

Con cá mập bò bơi lượn lờ xung quanh đó, chốc chốc lại lao thẳng vào cái lồng như muốn nuốt chửng cô gái trong lồng.

Hạ Cẩn Mai đôi mắt mở lớn kinh hoàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.