Lưu Bối Na liếc mắt nhìn đối phương với vẻ ngạo mạn.
Cô ta tận hưởng cảm giác chiến thẳng.
Lâm Khánh cũng bất ngờ.
Hắn sao có thể đoán được Hạ Cẩn Mai sẽ nói những lời này.
“Cảm ơn.Hy vọng em họ không làm gì ảnh hưởng đến hôn nhân của chúng tôi.”
Lưu Bối Na nhếch môi mỉa mai đầy ẩn ý.
Hạ Cẩn Mai cũng cười đáp lại: “Đương nhiên!”
Nhưng cô chưa ngừng ở đó, Hạ Cẩn Mai nói tiếp: “Hai người đã cho thấy một tình yêu thật bên chặt qua năm tháng.
Vậy nên, sau này, chắc chắn khi đã công khai ở bên nhau rồi sẽ không ai chia cách được hai người nữa”
Lưu Bối Na tắt hẳn nụ cười đang nở trên môi.
Lâm Khánh cũng lập tức lạnh gáy.
Mọi người không ai hiểu hết được ẩn ý của Hạ Cẩn Mai nhưng không lên tiếng, chỉ có Đinh Thư Nhã không nhịn được mà nói: “Cô nói cái gì vậy? Đừng có làm vẩn đục tình cảm của họ.Khi Lâm Khánh gặp nạn như vậy, cô bỏ đi, Lưu Bối Na luôn ở bên cạnh anh ấy”
“Vậy sao?”
Hạ Cẩn Mai nói chuyện rất thận trọng pha thêm cả sự trào phúng.
Cô châm chậm lấy túi xách ra, cầm lấy chiếc điện thoại.
Ngay lập tức Lâm Khánh lao tới nhưng nút bật đã được ấn: “Đúng là cô ta quá ngu ngốc.Chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy cô ta cũng không phát giác, còn cam tâm tình nguyện hỗ trợ anh.Lâm Khánh à, tính ra, anh cũng thật tàn nhẫn”
Đây là tiếng Lưu Bối Na, vừa nghe thấy cô ta liền gầm lên: “Tắt, tắt ngay”
Hạ Cẩn Mai đứng thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-chi-co-mot-ma-thoi/1096047/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.