Hạ Cẩn Mai dường như cảm thấy mặc dù Vương Tuấn Dương nói không có nhưng lòng lại có ý khác.
Cô không ngăn cản.
Trong một thoáng, Hạ Cẩn Mai mơ hồ cảm thấy người đàn ông này mỉm cười với cô, chừng như là anh đã hiểu ý cô.
Đám người lần lượt đi ra khỏi cửa nhà, Hạ Cẩn Mai cũng đi ra theo giống như tiễn chân.
Rồi băng một cách tự nhiên nhất, cô quay trở lại.
Gã bắt cóc lúc này thở hät ra.
Chính hắn cũng bị dọa sợ.
Bởi vì sự xuất hiện bất ngờ của Vương Tuấn Dương.
Có vẻ như hắn nhận ra, nếu như Vương Tuấn Dương ở đây, kể cả có đứa bé trong tay, cơ hội thoát của hẳn cũng bảng không.
“Cô làm rất tốt!”
Tên bắt cóc lên tiếng tán thưởng.
Sau đó, Hạ Cẩn Mai cảm thấy dường như hắn đang sợ, bởi ánh mắt đã trở nên thảng thốt và hành động lúng túng hơn trước.
Chỉ có điều, dù là thế, hẳn vẫn ôm đứa trẻ trên tay không buông, rất cẩn thận.
“Cô nhìn cái gì?”
Đột nhiên hắn gắt lên với Hạ Cẩn Mai khi phát giác cô nhìn hẳn.
Hắn nhíu mày lại, lộ ra một tia nguy hiểm khiến cho Hạ Cẩn Mai sợ hãi mà thoái lui mấy bước.
“Hừm”
Hắn lần nữa kêu khẽ.
Trong đầu dường như vẫn tính toán.
Rồi hẳn ép sát Hạ Cẩn Mai vào chân tường, ánh mắt hăm dọa, tay đưa chiếc dao găm vào cổ cô: “Đừng tưởng tôi không dám giết cô!”
Hạ Cẩn Mai kinh hãi.
Hai mắt cô mở lớn tỏ vẻ hoảng sợ.
Gã bắt cóc một tay ôm đứa nhỏ, tay kia muốn đoạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-chi-co-mot-ma-thoi/1096044/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.