"Chết anh rồi Niệm Nhi à... anh... đau bụng quá...ui... ui..."
"Anh sao vậy? tại sao lại đau bụng chứ? thôi hay là đừng ăn nữa em đi mua cái khác cho anh ăn nhé".
Hoàng Ngọc Niệm cuốn cuồng lên định đi thì bị Dương Thế Minh kéo mạnh lại, làm Hoàng Ngọc Niệm mất đà ngã nhào vào người hắn mặt cô lúc này đỏ như trái cà chua.
Vì mặt hai người lúc này khoảng cách rất gần nhau, chưa để cô phản ứng đã kéo cô lại hôn lên đôi môi anh đào của cô như đang chào đón.
Lúc đầu quá bất ngờ nên cô vùng vẫy đẩy hắn ra nhưng thấy hắn kiên cố giữ chặc ở đầu cô thế này, không thể nhúc nhích gì nữa đành để hắn điều khiển.
"Anh.... đúng là đồ lưu manh...đúng là đồ lợi dụng mà.... " quay mặt đi chỗ khác không dám nhìn hắn.
"Anh giỡn thôi... phu nhân anh tuy lần đầu nấu cho anh ăn nhưng cũng khá vừa miệng anh đấy...."
"Anh đừng có nói dối... không ngon thì cứ nói đại đi..."
"Anh nói thật đấy, sau này việc bếp núc nên đổi lại cho e xử lý đấy nhé!!"
"Vậy... uống thuốc đi để em kiểm tra xem đã hạ sốt chưa" Hoàng Ngọc Niệm đi lấy nhiệt kế đo cho hắn.
"Hạ sốt rồi, giờ anh phải nghỉ ngơi hôm nay không được đi làm... nghỉ ngơi đi, cái laptop này em sẽ giữ không được làm việc nữa nghe rõ chưa..."
"Được rồi... được rồi.... anh nghỉ là được chứ gì?"
"Ừm... ngoan lắm" xoa xoa đầu hắn sau đó xuống bếp dọn dẹp chén bát.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-anh-thuong/3217395/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.