"Sốt 40 độ ư? Mình mà không về chắc đem hắn đi chôn quá" Hoàng Ngọc Niệm tự vỗ trán lắc đầu.
"Nóng.... nóng .... quá..."
Nhìn sang thấy hắn hai má hơi đỏ gương mặt tái xanh , nhìn qua chắc có lẽ sốt do cảm cúm, khẽ cởi từng cúc áo của hắn ra do sốt khá cao nên phải để hắn thoáng một chút.
Hơi đỏ mặt vì hành động của mình cô quay sang chỗ khác và bắt đầu cởi quần áo của hắn, sau đó lau khắp người hắn rồi lấy một bộ quần áo khác thoáng mát cho hắn
Sau đó lấy khăn bông thấm nước ấm đặt lên trán của hắn.
"Phù\~" khẽ thở dài một tiếng, đi xuống bếp lấy bịt cháo trên bàn đã để sẵn hâm nóng lại ,do lúc nãy về mệt quá nên Dương Thế Minh chỉ để ở trên bàn rồi đi lên phòng ngủ luôn.
Lên phòng thấy hắn mở mắt tỉnh dậy nhưng vẫn còn mê man, Hoàng Ngọc Niệm đưa ly nước cho hắn uống thuốc.
"Nè, uống thuốc đi"
"Cám ơn... sao... em... lại về sớm vậy?"
"Do lúc chiều thấy anh hơi xanh xao nên về xem thử"
"Đang lo lắng ....cho anh đúng không? Mà ai thay đồ cho anh thế ?"
"A... cái này.... a .. anh ăn cháo đi uống thuốc rồi thì phải ăn ngay đi kẻo nguội" nhanh chóng đánh trống lãng qua chuyện khác.
Dương Thế Minh thấy vậy bất giác mỉm cười," anh còn mệt lắm, đúc anh ăn đi!!!".
"Được rồi, a nào...." nhìn Hòang Ngọc Niệm lúc này rất quan tâm mình nên hắn cũng vui trong lòng, quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-anh-thuong/3217393/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.