Hoàng Ngọc Niệm vừa tỉnh dậy đã thấy Dương Thế Minh đang nằm bên cạnh mình, cái quái quỷ gì xảy ra vậy? Cô nhớ là mình đang ở bệnh viện cơ mà?
Thực ra là đêm qua người nào đấy đã lén vào bệnh viện và vác cô về nhà của mình, cô kiểm tra lại quần áo trên người mình may quá vẫn còn nguyên vẹn.
Cô đánh hắn một cái, Dương Thế Minh giật mình tỉnh dậy thấy cô đã dậy khẽ nhếch mỗi cười, xem ra hôm qua bắt cóc cô về mà cô chẳng hay biết gì cả.
"Sao tôi lại ở đây?" Hoàng Ngọc Niệm trợn tròn mắt nhìn hắn.
"Hôm qua tôi vào bệnh viện đưa em về đây, phải nói là em nặng thật đấy, đau cả vai" Dương Thế Minh xoa hai bên vai của mình.
"Tên biến thái nhà anh!!! Trong bệnh viện anh cũng dám làm càn sao? Trời ơi tôi bị dính cái nghiệp gì vậy nè"
"Đừng kêu trời như thế chứ, mà em nhìn đi hôm qua tôi có làm gì em đâu?" Dương Thế Minh khẽ cười.
"Ai biết được con sói nhà anh, đói lên liền thịt tôi rồi sao?" Hoàng Ngọc Niệm đánh vào vai hắn.
"Thực ra là có chuyện muốn nhờ em" Dương Thế Minh ngồi dậy nghiêm tuac nói chuyện với cô.
"Làm gì?"
"Tối nay cùng tôi đi tiệc được không?"
"Bên cạnh anh không phải có rất nhiều mỹ nữ sao? Sao phải mời tôi chứ?"
"Có nhưng họ không hợp"
"Được, nhưng tôi không muốn liên quan tới anh nữa"
"Em không có lựa chọn nào khác đâu"
"Tôi phải về bệnh viện rồi"
"Đợi tôi đưa em đi, sẵn tôi cũng đến công ty luôn"
[...]
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-anh-thuong/151495/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.