Cũng gần trưa Tiểu Bảo đưa Nguyệt Hàn đến chỗ xiếc bên đường khá là đông, Tiểu Bảo cố chen vào bên trong vô tình bị vụt tay của Nguyệt Hàn.
Cứ tưởng Nguyệt Hàn đang ở cùng cậu xem xiếc, nào ngờ Nguyệt Hàn lạc tay cậu đi đến bên chiếc xe của gánh xiếc, do là trẻ con mà nên khi cô bé thấy đồ chơi bên trong ngập tràn màu hồng thì mắt sáng lên quên đi tìm Tiểu Bảo mà chạy lên xe chơi.
Sau khi kết thúc Tiểu Bảo vỗ tay sau đó lại nhìn sang định hỏi Nguyệt Hàn đinh đi đâu nữa nhưng nhìn sang thì toàn là người là không có bóng dáng gì của Nguyệt Hàn nữa.
"Nguyệt Hàn" Tiểu Bảo xanh cả mặt luồn qua khỏi đám đông chạy khắp nơi tìm cô bé nhưng không thấy đâu.
Tiểu Bảo nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng Ngọc Niệm, hai tay cậu bắt đầu run lên vì sợ, cậu đã lạc Hàn Nhi rồi cậu phải làm sao đây? Là tại cậu không giữ chặc tay của Nguyệt Hàn.
Tiểu Bảo đứng đấy trách bản thân mình thì tiếng của Hoàng Ngọc Niệm vang lên bên tai.
"Mẹ nghe đây"
"Mẹ... mẹ... mẹ.. ơi.. Hàn.. Hàn Nhi.... bị lạc mất rồi" giọng nói có phần run run như sắp khóc.
"Sao? Con nói gì Hàn Nhi bị lạc? Con đang ở đâu để mẹ gọi cho ba với hai bác gái"
Khi nghe tin này cô cũng hoảng hốt không thua gì Tiểu Bảo.
"Con đang ở khu S"
"Được ... đợi... mẹ, mẹ đến ngay"
Tiểu Bảo đứng một mình ở đấy cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-anh-thuong-phan-2/2780807/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.