Trong giờ giải lao Dương Thế Bảo vẫn còn đang nghỉ ngơi thì điện thoại đổ chuông. 
"Con trai, con rảnh chưa?ra sân bay đón ba đi!!" 
"Dạ, ba đợi con" 
Chiếc xe của hắn nhanh như chớp khiến người bên đường sợ hãi nép vào bên trong, hắn vẫn luôn như ba hắn chạy xe lúc nào cũng vậy luôn hù dọa người đi đường. 
Phía Lãnh Tĩnh thoáng chốc cô cũng tới nơi, Lãnh Tĩnh kéo vali xuống một tay mang túi xách một tay kéo vali nhưng vẫn cố cầm theo hộp gà rán mà mẹ cô đã chuẩn bị cho cô. 
Khi tới nơi nhất định cô sẽ ăn hết sạch, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên đồ đạc đã nhiều rồi ai mà điện giờ này thế nhỉ cố chỉnh lại đồ sau đó lấy điện thoại ra. 
"Em gái à... nay anh không có ở đó anh đi công tác rồi, em ở khách sạn tạm nha..." 
"Dạ.... mà sao anh không báo trước làm em mừng hụt" 
"Thôi ngoan anh nhờ bạn anh ra đón em, khi nào về có quà cho em nha" 
"Được rồi, anh nhớ đó" 
"Em đang ở đâu?" 
"Em đang ở trước quán cà phê Rose" cô nhìn về phía sau. 
"Rồi... bạn anh tên Mộc Chi á nha đợi cậu ấy một chút sẽ đến, cậu ta sẽ chăm sóc tốt cho em" 
"Dạ.... anh đi vui vẻ" 
Trong khi đứng đợi thì một chiếc xe chạy với vận tốc kinh hồn, Lãnh Tĩnh hoảng sợ tên đó muốn chết hay sao mà chạy kiểu đó. 
Khi chạy ngang cô vũng nước trước mặt văng cả vào người cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-anh-thuong-phan-2/2780803/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.