"Nguyệt Hàn, con tỉnh rồi"
"Cô là... người lúc nãy ở sân bay phải không ạ?"
"Ừm, con.... thật sự không nhớ ta là ai sao?"
"Dạ ... không ạ, nhưng con thấy cô rất quen thuộc như gặp ở đâu rồi thì phải"
"Nếu cô nói cô là mẹ của con vậy.... con có tin không?"
"Cô... thật sự là mẹ của con?"
"Ừm" nhìn ánh mắt của Tô Nhan trong đầu Lãnh Tĩnh chợt hiện lên hình ảnh của người phụ nữ lúc nãy, đôi mắt họ rất giống nhau rất đẹp đây là cùng một người
"Con tin, nên bởi vậy hôm nay con mới cùng tên đó à không Dương thiếu đến đây, con muốn tìm ra thông tin về gia đình của mình"
"Nguyệt Hàn, gọi ta một tiếng mẹ đi!! Ta nhớ con lắm, từ khi con mất tích mẹ chưa một ngày vui vẻ mẹ đã hứa với con rất nhiều thứ mà vẫn chưa cùng con thực hiện được mẹ có lỗi với con"
Tô Nhan xúc động ôm lấy Lãnh Tĩnh khóc nức nở, được ôm đứa con gái của mình sao bao năm xa cách cảm giác hạnh phúc biết bao.
"Mẹ... vậy... mẹ có thể kể cho con nghe vì sao, lại lạc con không? Tại sao con không nhớ gì cả?"
"Cái này mẹ không biết vì sao con mất trí nhớ còn chuyện lạc mất con là...."
"Là do anh" tiếng nói trầm ấm phía sau vang lên là của Dương Thế Bảo.
"Năm đó tất cả là tại anh, đưa em đi khu vui chơi không giữ em nên... để em đi lạc"
Không gian im lặng đến ngột ngạt, Tô Nhan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-anh-thuong-phan-2/2780772/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.