Sau khi đưa Lãnh Tĩnh về nhà Dương Thế Bảo liền nhận được cuộc gọi từ bệnh viện nên hắn cũng nhanh chóng đi. 
Vừa vào nhà thì cô đã thấy mẹ mình pang xếp quần áo vào vali, Lãnh Tĩnh đi đến ôm lấy Tô Nhan như một đứa trẻ rúc người vào lòng của mẹ mình. 
"Mẹ... ba đâu rồi?" 
"Ba về Mỹ trước rồi, mẹ... cũng đang chuẩn bị để về bên đó tiếp ba con" 
"Mẹ con mới nhận nhau mà mẹ lại muốn rời xa con sao?" 
"Mẹ xin lỗi, nếu con muốn mẹ đưa con cùng đi với mẹ về Mỹ nhé con chịu không?" 
"Con... con muốn ở đây con không muốn đi Mỹ" 
"Hazz... vậy tùy con vậy, tuy mới nhận lại nhau nhưng giờ mẹ yên tâm hơn là khi vẫn chưa tìm được con bây giờ tìm được rồi mẹ không còn lo lắng nữa lần này mẹ nhờ Thế Bảo chăm sóc con rồi khi nào rảnh mẹ sẽ về thăm con" 
"Mẹ.... sao mẹ lại nhờ hắn chứ, mẹ như vậy là giao con cho sói rồi" 
"Bậy bạ, sói gì chứ Thế Bảo nó yêu thương con như vậy nó không ăn hiếp con đâu mẹ còn sợ con ăn hiếp nó nữa kìa" 
"Mẹ à... mẹ làm như con gái mẹ dữ lắm không bằng" 
"Hahaha" cả không gian ngập sự vui vẻ, đến tận tối Tô Nhan gọi cho Dương Thế Bảo. 
"Bác gái gọi con có gì không?" 
"À, con đến đưa bác ra sân bay nhé sẵn tiện đưa Lãnh Tĩnh về nhà con luôn nha" 
"Dạ?? Bác định về Mỹ sao?" 
"Ừa, bác giao con 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-anh-thuong-phan-2/2780761/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.