"Thôi tiêu rồi" Lãnh Tĩnh đi vòng vòng rồi đến một bãi đất trống.
"Thôi rồi bị lạc rồi"
"Dương Thế Bảo, anh đang ở đâu vậy?"
Biết làm sao bây giờ, sao ở đây vắng thế nhỉ? Lãnh Tĩnh thì chỉ mới đến đây chưa quen đườg xá ở đây cho lắm, đúng là ông trời trêu ngươi mà.
Làm việc tốt giúp người khác mà bây giờ tới phiên mình bị lạc, ôi có ai cứu cô không vậy trời.... đi được một quảng thì thấy một người đàn ông đi ngang đó.
Lãnh Tĩnh như gặp được ông bụt mừng rỡ chạy theo người đó.
"Chú gì ơi.... cho tôi hỏi đường với ạ" người đàn ông đó quay lại, gương mặt bặm trợn như bọn lưu manh ở đầu đường xó chợ trên mặt hắn có hai ba vết sẹo.
Trước ngực xăm con rồng, đầu tóc thì nhuộm đỏ vừa nhìn cũng biết không phải dạng dân tốt lành gì.
"Sao em gái? Muốn hỏi đường à" đôi mắt thèm khát của hắn nhắm vào con mồi nhỏ bé trước mặt đúng là ngày hên của hắn rồi nguyên một con nai tơ đang đứng trước mặt hắn.
"À... thôi .... không cần đâu ạ, thôi làm phiền chú rồi tôi đi trước" nhanh chóng vào tư thế sẵn sàng chạy thì thấy trước mặt mình xuất hiện thêm hai tên nữa bộ dạn cũng y hệt như tên này.
"Thôi tiêu rồi, ở đâu lòi ra thêm hai tên nữa vậy trời" trong đầu Lãnh Tĩnh bắt đầu gào thét không lẽ cô phải chết trong tay của bọn lưu manh này sao, cô thà để Dương Thế Bảo ăn còn hơn bọn này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-anh-thuong-phan-2/2780729/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.