Khi viên đạn xuyên qua xương sọ ghim vào trong não, Triệu Phong hắn đau lắm chứ. Nhưng hắn không để ý, cũng không hối hận, hai mắt mở to nhìn vào tấm ảnh chụp nho nhỏ trên bia mộ. Trong ảnh Lục An cười thật tươi, tràn đầy sức sống. Một người thật một người ảo như đang chìm đắm trong ánh mắt của nhau. Hắn cố khắc sâu hình bóng cậu vào sâu tận xương tủy, để rồi sau đó trước mắt là một mảnh đen kịt.
Lúc ngã xuống, đôi mắt hắn vẫn chăm chú nhìn cậu, vậy mà lúc này không thấy được gì cả.
Trái tim làm việc không ngừng nghỉ ròng rã ba mươi năm trời cuối cùng im bặt, ý thức không từ biệt mà đi, năm loại giác quan dần mất đi cảm giác. Hắn như bị bao phủ ở biển sâu, chỉ có duy nhất một linh hồn phiên đãng cô độc là hắn. Cái chết đối với Triệu Phong không phải là thứ đáng sợ, nhưng không thấy Lục An thì khác. Trong tiềm thức, hắn liều mạng kêu gọi hai chữ Lục An, song chẳng có bất cứ thứ gì đáp lại.
Hắn sẽ không còn được gặp lại Lục An nữa.
Sự bi thương ấy đối với Triệu Phong càng đau khổ hơn cả cái chết. Thân trai chưa biết sợ hãi là gì bây giờ lại sinh ra loại cảm giác hoảng loạn. Đau đớn từ sâu trong linh hồn trồi lên, tràn vào chiếm lấy ý thức. Dù hắn đã không còn thân thể, vậy mà vẫn cứ run lên.
Hắn nghĩ rằng mình sắp biến mất rồi.
Sự đau đớn kia không giảm đi chút nào, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, như có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ai-thua-hoan/946182/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.