Kể từ khi phán quyết này được đưa ra, Thẩm Mặc không còn liên lạc nhiều với cha mẹ Lục Thừa Vũ nữa.
Suy cho cùng Lục Thừa Vũ là bởi vì cậu và Thẩm Trạch Hiên mới phải mạo hiểm đến như vậy, cho dù trước kia hai người họ làm thế nào để chấp nhận việc con trai họ là người đồng tính thì cũng khó có thể bình thản đối mặt với kẻ đã gây ra mọi chuyện tồi tệ này cho con họ. Nhưng cuối cùng họ cũng không làm khó gì Thẩm Mặc và Thẩm Trạch Hiên cả, chỉ là nước sông không phạm nước giếng mà thôi.
Nhưng tới ngày ghé thăm hàng tháng, Thẩm Mặc nhất định sẽ tìm tới.
《 Nội quy nhà giam》quy định rằng chỉ những người thân có cùng huyết thống mới được phép đến thăm hỏi, vì vậy dù Thẩm Mặc có mong muốn gặp mặt đối phương đến mức nào thì cậu vẫn bị chặn ở ngoài cửa. Khi nhận ra được việc mình sẽ không thể nhìn thấy Lục Thừa Vũ trong vòng bốn năm tới, cậu thường hay giật mình trong đêm, không hề rơi lệ, cũng không hề kêu rên, chỉ lẳng lặng ôm quần áo của người nọ, giống như trở lại thời gian cả hai còn bên nhau. Nơi ngực trái thật sự đau đớn đến chết lặng, rõ ràng là cả đêm không hề nghỉ ngơi, nhưng hôm sau cậu lại thức dậy rất sớm, từ trong nhà soạn ra mỗi thứ một chút quần áo, chăn và đồ dùng sinh hoạt.
Trước mặt cậu chính là biệt thự nơi cha mẹ Lục Thừa Vũ ở, trong tay xách những chiếc túi còn lớn hơn thân hình cậu một chút.
Thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ai-thua-hoan/946170/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.