Thẩm Mặc bị đánh thức.
Tiếng nấc nghẹn ngào chứa đầy nỗi âu sầu cứ văng vẳng bên tai, như thể có ai đó đang gọi tên cậu từng tiếng từng tiếng một khiến cậu giật mình thức giấc. Ý thức hãy còn đang hơi mơ hồ, cậu khẽ nhúc nhích cánh tay thì âm thanh kia lại lớn hơn một chút.
"Thẩm Mặc... Thẩm Mặc!" Lục Thừa Vũ mở to mắt như muốn đảm bảo cậu vẫn an toàn. Khi trông thấy cậu mở mắt, hắn vừa vui mừng nhưng cũng vừa xót xa, thế là nước mắt thi nhau rơi xuống.
"Xin lỗi... Thẩm Mặc... xin lỗi..."
"Tất cả là lỗi của anh, là lỗi của anh... Anh không nên đuổi em, em đừng đi... Xin em..."
Người đàn ông đã từng độc đoán, đã từng bốc đồng đến thế bây giờ đang quỳ trên phiến đá cẩm thạch lạnh lẽo, nước mắt lưng tròng cầu xin sự tha thứ. Thẩm Mặc ngơ ngác nhìn, trong suy nghĩ có hơi hỗn tạp, vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vì nằm cuộn người suốt một đêm mà cơ thể cậu đau nhức không thoải mái, cậu muốn ngồi dậy nhưng cánh tay không tài nào nhấc lên nổi, chỉ có thể ngây người nhìn đối phương, vẻ mặt ngỡ ngàng.
Môi Lục Thừa Vũ run lên.
Trên người hắn vẫn còn mùi rượu, hiển nhiên là chưa hoàn toàn tỉnh táo, vẫn còn ngà ngà say. Nhưng chính cơn say này đã khiến hắn dũng cảm quỳ gối trước Thẩm Mặc, thậm chí còn quên luôn hình tượng của mình.
"Em không được đi... Thẩm Mặc, là lỗi của anh, tất cả là lỗi của anh... Do anh uống quá nhiều, nên nói ra mấy lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ai-thua-hoan/946157/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.