Cắm chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ một cái lập tức cửa đã mở ra. Một luồng khí đặc biệt thuộc về căn hộ này phà vào mặt. Thẩm Mặc đứng nhìn ngẩn ngơ, dường như mỗi một nơi trong căn nhà này đều thấy được hình bóng của mình và Lục Thừa Vũ.
Trước đây, cậu chưa bao giờ hối hận về ba năm đó.
Nhưng bây giờ, mọi nơi trong căn phòng này đều hóa thành con dao sắc bén, từng nhát một đâm vào tim cậu.
Tay nắm chặt con dao, cậu gồng mình bước vào, đến cả giày cũng không thay, ngồi vào ghế ở phòng khách. Một tay giữ mép bàn, một tay giữ trên trán, cậu như bị đóng băng, ngồi yên không động đậy, không ăn cũng không uống gì.
Não bộ chứa đầy mọi thứ, nhưng lại trống rỗng. Thẩm Mặc cảm thấy mình như đang lơ lửng, ngay cả bàn ghế trước mặt cũng rung chuyển; trong giây tiếp theo, cơ thể cậu trở nên nặng như sắt, khiến cậu không thể ngồi yên được. Con tim cậu đau, đau đến mức cả người run lên; nhưng không có nước mắt, một giọt cũng không có.
Cậu cố gắng nhớ lại giọng nói và nụ cười của mẹ, nhưng nhận ra rằng tất cả những gì cậu nhớ được chỉ là khái quát. Lông mày của mẹ, những đường nét trên trán mẹ, thậm chí là kiểu tóc thường ngày của mẹ... Cậu đều không thể nhớ hết được.
Sao lại... như vậy được?
Bóng dáng của Lục Thừa Vũ dần hiện lên trước mặt cậu, thấy được bộ dạng như đang cười nhạo của đối phương. Cha của Thẩm Mặc ông ta vốn dĩ là sắp chết, chính cậu đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ai-thua-hoan/946141/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.