Edit: Huyền
Beta: Thụy
-
Điếu thuốc vụt tắt, cuộn giấy bên cạnh cũng cháy, thuốc lá dần dần biến thành tro. Nhưng tàn thuốc vẫn chưa rơi xuống, vẫn giữ nguyên hình dạng ban đầu, mãi cho đến khi Lục Thừa Vũ gạt nhẹ điếu thuốc mới vương vãi đầy ra.
Màn hình điện thoại đã tối lại, nhưng hắn vẫn chưa trở về trạng thái ban đầu được, trong đầu vẫn nghĩ về những điều thư ký nói qua cuộc gọi vừa rồi - gãy sáu xương sườn... Đâm vào phổi... Rách lá lách... Bị thương nặng...
Hắn vốn không định làm như thế.
Thậm chí hắn còn dặn dò thư ký chỉ cần giam giữ chừng sáu hoặc bảy ngày, đừng đánh thật chỉ cần dọa nạt là được rồi. Nhưng mà, những người trong trại giam nào có ai tử tế gì, có lẽ là do Trịnh Văn Duệ vào đó khiêu khích tên dẫn đầu, sau đó bị đánh đến trọng thương, đến giờ vẫn nằm trên giường không cử động được.
Rõ ràng là hắn rất hận tình địch, nhưng lúc đó hắn không cách nào có thể vui mừng được, ngược lại trong lòng cảm thấy trống rỗng, như là báo trước một điều gì đó không rõ. Nhưng hắn lại cảm nhận được một tia may mắn, có thể nói là một chút may mắn - ít nhất là trong một khoảng thời gian ngắn, Thẩm Mặc sẽ không biết tất cả những việc mình đã làm.
Điếu thuốc đã hút hơn một nửa, Lục Thừa Vũ hít một hơi thật sâu, vứt toàn bộ điếu thuốc còn lại vào gạt tàn. Hắn không vào phòng ngay, mà ở lại ngoài ban công một chút, để mùi khói thuốc trên người biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ai-thua-hoan/946130/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.