Trên mặt Lục Thừa Vũ vẫn nở nụ cười song nụ cười đó lại tràn đầy lạnh lẽo, đôi mắt u ám đầy khinh thường. Bỗng hắn nghĩ đến điều gì, nụ cười càng thêm sâu, trên mặt mang theo một tia thương hại. Hắn chưa bao giờ là người tốt.
Lúc đối diện với Thẩm Mặc có lẽ hắn còn có thể duy trì được một chút đạo đức cùng lương tâm, nhưng khi đối diện với sự khiêu khích của Trịnh Văn Duệ làm sao hắn mềm lòng được đây?
Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên nhìn về phía người đàn ông hãy còn đang khiếp sợ, đoạn lại quay đầu về phía thư ký nói nhỏ vài câu. Đúng lúc này Trịnh Văn Diệu đột ngột kích động lên.
"Súc sinh! Mẹ nó, mày chính là đồ súc sinh! Mày... Sao mày có thể nói ra những lời như vậy... Không phải mày ỷ vào mình có tiền sao? Đồ cặn bã! Mày sẽ bị báo ứng!"
Hắn gào rống đến nỗi giọng lạc đi, ngực phập phồng không ngừng. Nếu không phải đang bị vài nhân viên cố gắng giữ chặt tay chân, hắn đã xông lên đánh tên kia thêm một trận.
Lục Thừa Vũ lại cúi đầu nở nụ cười.
"Tôi có tiền, tôi là cặn bã... Vậy cậu là cái gì? Là một tên rác rưởi, đến tiền cũng không có." Hắn nâng cao âm lượng hai ở chữ 'rác rưởi', giọng điệu tràn đầy vẻ là châm chọc. Nhưng khi vừa dứt lời, nụ cười trên mặt hắn dần nhạt đi, môi cũng nhẹ nhàng mím lại. Hắn bình tĩnh liếc nhìn Trịnh Văn Duệ, sau đó quay đầu dặn dò thư ký xử lý ổn thỏa việc này, rồi không thèm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ai-thua-hoan/946121/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.