Trong một căn nhà nhỏ nằm trong một ngõ hẻm, trong nhà ông bà Lý đang dọn cơm sẵn sàng ngồi ăn. Ngoài cửa, Như Như chạy ùa vào reo:
- Con chào ông bà ạ. Hôm nay con đi học vui lắm ạ.
Ông bà Lý hướng về phía cửa, nhanh chóng đi đến hỏi han Như Như:
- Như Như của bà hôm nay đi học có chuyện gì vui vậy. Con kể cho ta nghe với.
- Dạ, hôm nay con được cô phát phiếu bé ngoan ạ.
- Ôi, Như Như giỏi quá. Hôm nay bà nấu nhiều món ngon cho con lắm. Tiểu Nhi, con lại đây ăn cơm thôi.
Rồi bốn người họ quây quần bên nhau ăn tối. Cảm giác có gia đình thật hạnh phúc.
. . . . . .
Lúc này ở biệt thự Lăng, trời đã tối hẳn. Anh đi vào nhà trên tay bế tiểu Khải đang lim dim ngủ. Anh đặt thằng bé lên phòng, đắp chăn cẩn thận rồi vội vàng xuống nấu cơm.
Công việc bộn bề nên anh thường xuyên về muộn. Tiểu Khải chơi một mình mệt mà thếp đi, anh biết để trẻ con đói là không tốt nhưng tiểu Khải chỉ thích ăn đồ anh nấu nên anh cũng không còn cách nào khác cố gắng tối nào cũng nấu cơm cho con ăn. Suốt 5 năm qua, một mình chăm sóc nuôi nấng thằng bé nên anh cũng quen rồi.
Lúc sau cơm canh đã xong xuôi, anh lên phòng đánh thức tiểu Khải dậy. Thằng bé nghe thấy tiếng anh gọi lờ đờ tỉnh dậy, ngáp ngủ nói:
- Baba, con đói...đói…
- Ba nấu cơm xong rồi, ba ba đưa con đi rửa mặt tỉnh ngủ rồi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-xin-em-dung-roi-xa-anh/1721014/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.