Còn anh lái xe đến bệnh viện, anh bước vào phòng bệnh của ả ta. Ả ta đang ngồi thẫn thờ, đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh nhìn thấy vậy trong lòng không khỏi đau, mất đi đôi mắt khiến ả ta tuyệt vọng, buồn bã hơn. Anh tiến đến gần, ngồi xuống nắm lấy tay ả. Ả ta giật mình, nói:
- Triệt là anh phải không? Trời tối rồi hả anh. Sao thời gian trôi qua nhanh thế.
- Ừ anh đây, giờ mới gần trưa thôi.
- Sao anh lại đến đây. Anh bận nhiều việc mà, em không sao đâu anh cứ yên tâm mà đi làm.
- Tố Lan, anh tìm thấy giác mạc phù hợp với em rồi.
- Thật sao Triệt? Vậy là em sắp nhìn thấy ánh sáng rồi sao?
- Đúng vậy, mắt em sẽ được chữa khỏi thôi. Em đừng buồn nữa nhé.
Nói rồi anh ôm ả ta vào trong lòng, ả ta muốn biết đó là ai đã hiến giác mạc cho ả.
- Anh à, không biết ai là người hiến giác mạc cho em vậy. Em sẽ mang ơn họ nhiều lắm.
- Một người đã chết. Bác sĩ nói giác mạc của cô ta vẫn tốt, hợp với em nên người nhà họ đồng ý hiến tặng.
- Vâng ạ.
Anh ở với ả ta một lúc rồi đi đến công ty.
Ở biệt thự Thanh Vân, trời đã chập choạng tối dần. Cô mở mắt tỉnh dậy, thấy bên rèm đã được kéo lên, không còn một màu đen kịt nữa. Nhìn xung quanh chân tay cô vẫn bị xích, ga giường được thay mới. Để ý người mình, cô đã được thay cho bộ đồ mới. Lúc này của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-xin-em-dung-roi-xa-anh/1720992/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.