Cô bị họ đưa đến một căn nhà ở trong rừng sâu. Mở mắt ra cô thấy mình đang bị nhốt trong một căn phòng tối. Tay chân cô bị xích lại, cô nhớ lại những điều vừa xảy ra thì hoảng sợ. Nhìn xung quanh có rất nhiều các dụng cụ sắc nhọn dùng để tra tấn tù nhân. Cô sờ lên bụng thấy đứa bé vẫn còn không bị sao thì an tâm phần nào.
Lúc này cánh cửa mở ra, anh như môt con hổ nguy hiểm bước từng bước chân đi đến gần cô. Cô nhìn anh hoảng sợ, mắt anh đỏ ngầu như muốn giết chết cô vậy. Cô lùi mình xuống sát tường. Anh cất giọng:
- Bạch Tiểu Nhi cô giỏi lắm, dám thông đồng với hắn ta để hại chết Tố Lan phải không.
Thuộc hạ anh lôi hắn ta vào phòng, hắn bị đánh tơi tả, khắp người đầy máu, vết thương chằng chịt.
Cô nhìn dáng người hắn có chút quen quen.
Đây chẳng phải người đàn ông nói chuyện với Tố Lan hay sao. Cô hỏi anh:
- Đây là..
Anh nhìn cô khinh bỉ đáp:
- Đến nước này rồi cô còn giả vờ ngu, không biết chuyện gì à.
Anh tiến đến bóp cằm cô quát:
- To gan, cô dám thông đồng với thằng đó hãm hại Tố Lan hả. Tôi đã bảo đừng động đến cô ấy rồi cơ mà.
- Tôi...tôi không có thông đồng với ai hại cô ấy cả. Tôi không biết hắn ta là ai.
…"Bốp"...
- Không thông đồng hả
…"Bốp"...
- Không quen hả. Cô nghĩ tôi ngu hả.
…"Bốp"...
…"Bốp"...
Anh liên tục tát vào mặt cô. Cô đau đớn mà hét lên:
- Á...anh đừng đánh nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-xin-em-dung-roi-xa-anh/1720983/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.