Mộ Vân Hi cúi đầu, vẫn đứng im lặng ở đó, cô ôm cuốn sổ ghi chép trong ngực, các đốt ngón tay bắt đầu trở nên trắng bệch, thể hiện nội tâm lúc này của cô đang vô cùng căng thẳng.
Sở Giang Trì nhìn chằm chằm cô vài lần, khẽ thở dài rồi quay người bước qua cô.
Mộ Vân Hi chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của anh và tiếng nước đang chảy ra từ máy lọc.
Không bao lâu sau Sở Giang Trì cũng trở về chỗ cũ, nhưng trên mặt bàn lại nhiều thêm một tách trà. Lá trà nổi lềnh bềnh trên mặt nước, mùi thơm thoang thoảng tràn ngập khắp cả căn phòng.
Mộ Vân Hi khẽ ngửi, là vị trà mà anh thường uống.
Sở Giang Trì đứng ngay trước mặt cô, hai người cách nhau không tới một mét.
Mộ Vân Hi vẫn luôn cúi đầu, thứ đập vào mắt cô chính là đôi chân thon dài thẳng tắp của Sở Giang Trì. Chiếc quần tây cực kỳ vừa vặn không có lấy một chút nếp nhăn được may bằng loại vải sẫm màu, đây chính là phong cách thường ngày của anh.
Sở Giang Trì ngồi xuống, nhìn cái người vẫn đứng bất động không nói lời nào như đứa trẻ mắc lỗi từ nãy đến giờ, cau mày hỏi: “Về từ bao giờ thế?”
Mộ Vân Hi mím môi, nhỏ giọng mở miệng: “Một tuần trước.”
“Quyết định tạm thời?” Sở Giang Trì chậm rãi hỏi, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ rằng không phải như vậy.
Mộ Vân Hi do dự một chút, lắc đầu: “Không phải, nửa năm trước em đã quyết định là phải về rồi.”
Sở Giang Trì bày ra bộ dáng “quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-nghe-noi-em-yeu-tham-toi/171447/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.