Khương Như Lâm không buông, gắt gao nhìn chằm chằm cô, dường như đang đánh giá độ chân thật trong lời nói của cô, nhưng rõ ràng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nếu con bé Mộ Vân Hi kia còn sống, năm nay đã 22 tuổi rồi, tuổi không khớp, ngoại hình cũng không giống, hẳn chỉ là cùng tên mà thôi.
Mộ Vân Hi chậm rãi gỡ tay cô ta ra, cười nói: “Bạn học, cô nhận nhầm người tôi có thể hiểu, có điều từ nãy tới giờ cô vẫn luôn nắm chặt tay tôi khiến tôi bị thương, thế này không ổn lắm đâu nhỉ?”
Trên cổ tay cô đã hằn rõ mấy vết ấn của móng tay.
Khương Như Lâm nhíu mày, sắc mặt vẫn có chút u ám như cũ: “Chứng minh thư của cô đâu, đưa tôi xem.”
Mộ Vân Hi hơi nhíu mày: “Cô có ý gì?”
“Bảo cô lấy thì lấy đi, ở đâu ra lắm lời vậy.”
Nét cười trên mặt Mộ Vân Hi nhạt bớt đi vài phần: “Hình như tôi không có nghĩa vụ này thì phải.”
“Khương Như Lâm, cô quá đáng rồi đấy.” Cao Thiến Tuyết lạnh lùng lên tiếng.
Cố Diệc Dao cười lạnh: “Khương đại tiểu thư, cô đây là đang điều tra hộ khẩu đấy sao? Nhưng Vân Hi không có nghĩa vụ phải cho cô xem chứng minh thư, cô nghĩ rằng bản thân mình là ai vậy hả?”
Khương Như Lâm tỏ vẻ chán ghét liếc mắt nhìn hai người: “Ở đây có chuyện của hai cô à?”
“Đúng là không có chuyện của bọn tôi, chỉ đơn giản là xem cô như không quen thôi.”
“Cố Diệc Dao, cô câm miệng cho tôi.” Khương Như Lâm tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-nghe-noi-em-yeu-tham-toi/171441/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.