Mộ Vân Hi đã mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ bố không bị tai nạn, mẹ cũng không cả ngày đều uống rượu, ba người một nhà bọn họ sống hạnh phúc bên nhau. Mà cô chính là bảo bối được bao bọc trong lòng bàn tay của bố và mẹ.
Đột nhiên, trong nhà cháy lớn, ngọn lửa cực nóng bao vây lấy cô. Cô sợ hãi vừa khóc vừa gọi bố gọi mẹ, nhưng lại không thấy bóng dáng bố mẹ đâu cả.
Ngọn lửa hoành hành, thiêu đốt da thịt cô, cô đau đớn hét lên một tiếng rồi mở mắt ra.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là trần nhà màu trắng, có mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Cô ngơ ngẩn nhìn, vẫn chưa thể định hình được bản thân mình đang ở nơi nào, bỗng nhiên cô nhớ đến điều gì đó, chật vật đứng dậy từ trên giường muốn đi xuống.
Kết quả lại té lăn ra đất.
Cửa phòng bệnh được mở ra, bóng dáng cao lớn của một người thiếu niên hiện ra trước mắt cô.
Nhìn thấy Mộ Vân Hi ngã dưới đất, thiếu niên cau mày, đi đến bên cạnh đỡ cô lên giường.
“Bị thương thì yên ổn nằm trên giường đi, lăn lộn cái gì?”
Chàng thiếu niên này trông rất đẹp trai, như là từ truyện tranh bước ra vậy, nhưng thứ dừng lại trong mắt Mộ Vân Hi lúc này lại không phải là gương mặt đẹp trai của anh, mà là ánh mắt lãnh đạm kia.
Cô bối rối, nhưng ngay giây tiếp theo lại nắm lấy bàn tay người thiếu niên: “Mẹ em đâu?”
Đôi mắt người thiếu niên hơi lóe sáng, trên mặt không có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-nghe-noi-em-yeu-tham-toi/171437/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.