- “Con b**ch này mày ăn cắp cái này ở đâu, đến đây mà còn lẻo mép? Bảo vệ đâu đưa nó đến đồn cảnh sát”,
Tiếng người đàn bà thánh thót leo lẻo vang lên, lập tức hai người mặc đồng phục bảo vệ đi vào câu lấy hai tay của cô gái, hai cô nhân viên đứng cạnh khẽ nhết mép
- Tôi không có ăn cắp bà đừng có mà vu oan
...............................
- Công ty của Tiểu Di cũng có hạng người như vậy sao? Chắc phải thay đổi tất cả rồi?
San San nghiến răng nhìn cảnh tượng trước mặt có chút đau sót
- Chúng ta nên đến đó xử lí thôi, Xảo Nhi có lẽ không được rồi???
- Con bé phải cần tập thói sống để đối phó với xã hội hỗn loạn này rồi!
.................................
- Ha.......thứ quê mùa như mày mà còn nhận quen với Tiểu thư Nguyễn Hoàng sao? Mày mắc bệnh ảo tưởng à? Đồ b**ch như mày đừng có mà thấy sang mắc hoàng làm họ. _ người đàn bà nhết mép khinh bỉ
- Xin bà nói chuyện tự trọng......thật tiếc cho công ty lớn của chị mà lại chứa hạng người vô văn hóa như bà
- Mày....
Người đàn bà giơ tay nhắm vào má trái của Xảo Nhi giáng xuống. Nhỏ nhắm tịch mắt chuẩn bị đón nhận cái tát vô nghĩa
1s..
2s..
3s..
.....
Im phăng phắc không có một tiếng động nào
“Bên má không đau chẳng lẽ đau đến nổi mất cảm giác luôn rồi?”
Xảo Nhi dần mở mắt ra, bóng hình cao lớn chắn trước mặt cô, mái tóc bạch kim, đôi đồng tử màu khói, chiếc mặt nạ xám kim loại che dọc gần nữa khuôn mặt, trên người toát ra cổ khí hắc ám
Xảo Nhi nhìn chằm chằm người chắn trước mặt
Không quen biết..
Chưa từng gặp..
- Cậu đây làm vậy là ý gì? Chúng tôi đang dạy dỗ con trộm này, cậu cứ việc mà xem hàng đi, đừng lo chuyện bao đồng! _ tiếng bà ta vẫn chí chóe chói tai
- Bà có chứng cứ gì chứng minh em ấy là trộm? _ Anh chàng điềm đạm xen lẫn khinh thường
- Hứ......ăn mặc quê mùa, nói chuyện lẻo mép chắc mấy tụi đầu đường xó chợ chứ gì? Mà trong tay lại có thẻ vip của công ty.....lại nhận họ hàng với Tiểu thư Nguyễn Hoàng..........đúng chỉ là một kẻ ăn xin thôi _ bà ta bĩu môi
- Em gái tôi từ khi nào đã trở thành ăn xin vậy?
Tiếng nói lạnh lùng phát ra, tất cả hướng mắt nhìn đám người đang dần bước lại...
Người đàn bà lạnh toát, mặt trắng bệch trên trán túa ra tầng mồ hôi hột
- Ôi......chu choa.....đồ b*tch luôn cơ đấy? Bà giỏi tiếng anh hơn cả tôi rồi!!! _ K.Anh lắc đầu chẹp miệng cảm thán- Đúng a~~tao sống ở anh từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ biết từ b*tch là như thế nào luôn cơ, bà có thể hân hạnh chỉ dạy cho tôi chứ??? _ Nhi tươi cười rạng rỡ (Au: Chị ngây thơ thiệt ; Nhi: Tớ mờ lị)
- Tôi...tôi...
- Sao....không được à??? Buồn quá cơ _ Nhi làm vẻ mặt thất vọng nhưng trong mắt lại chứa ý cười (Chị lầy quá)
Nó xoay sang nhìn chàng trai lúc nãy, bắt gặp anh cũng đang nhìn cô, một thứ cảm xúc khó phân biệt dâng lên nhưng cô lại không thể nhận ra đó là gì..........một cảm giác quen thuộc nhưng cô không quen biết người trước mặt, tại sao lại có cảm giác đó........phải chăng cô đã nhầm?
- Xin lỗi......nếu các người đã đến rồi thì tôi đi đây! _ chàng trai gật đầu nhẹ cuối chào rồi bước đi
- Khoan đã........cảm ơn Anh đã giúp em _ Xảo Nhi rối rít đuổi theo
- Không có gì.........cô em nên đổi cách ăn mặc một chút đi.. _ chàng trai cười nhẹ rồi bỏ đi
Xảo Nhi gãi đầu cười trừ, cũng không thể trách cô được nga~~ tại lúc nãy K.Anh tỷ kéo đi bất ngờ chưa kịp chuẩn bị gì hết, lúc ở nhà có khi nào cô ăn mặc cầu kì đâu! Mà Nó cũng nhắc nhở nhiều lần, chắc từ bây giờ không dám cãi lời luôn rồi!!!
- Anh ta là ai vậy nhở? _ Quân ngu ngơ hỏi
- Biết chết liền... _ cả đám nhúng vai thờ ơ, ngây thơ đến vô 'số' tội
- Còn bà ta sao đây? _ K.Anh nhìn người đàn bà
- Đuổi việc _ 2 từ ngắn gọn của Nó làm cho bà ta giật mình
Bà đã cố gắng bao nhiêu năm mới có thể leo lên chức quản lí trong cái trung tâm lớn như vầy, bà sao có thể đuổi việc chỉ vì một con trộm sao?
- Tôi không phục, tại sao tôi lại bị đuổi việc chỉ vì một con trộm chứ?
- Nhi tát miệng
Nhi nhanh chóng tươi cười bước lên
*Chát......chát....chát....chát.....chát......*
5 cái tát liên tiếp giáng xuống mặt bà quản lí. Bà ta ôm hai bên má sưng phồng khụy xuống sàn nước mắt rơi lã chã
- Mặt thô quá sướt hết cả tay, đánh phấn gì mà dày quá!
Nhi than thở, Ren lấy đâu ra khăn giấy lau lau bàn tay còn tận tình thổi cho Nhi
Bà quản lí rung rẫy ngước mặt lên nhìn Nó, đôi mắt đỏ lạnh lẽo đến rung người của cô khiến bà ta phải rụt cổ
- Em ấy ăn trộm khi nào? _ tiếng Nó lại thâm trầm vang lên
- Ch......chiếc thẻ đó........?
- Nếu tôi nói đó là tôi đưa thì bà nghĩ thế nào?
- Tôi.......
Bà quản lí lúng túng không nói nên lời
Tất cả đưa những ánh mắt khinh bỉ hướng về bà ta, những ánh mắt tưởng chừng như có thể giết người, lạnh lẽo và rùng rợn
- Bà không thể đánh giá một con người qua vẻ bề ngoài đâu, bà quản lí. _ K.Anh nhết mép giễu cợt
- Báo việc này với giám đốc tôi từ ngày mai sẽ không còn bóng dáng của bà ấy trong công ty này nữa....... _ Nó- V.....vâng, thưa tiểu thư _ hai nhân viên run rẩy
Thầm nghĩ hai người đã quá may mắn khi chưa kịp tiếp tay cho quản lí, không thôi số phận của hai người chưa chắc vẫn còn tốt như bây giờ
- Oái......Tiểu Di à!!! Mày tha cho hai người này sao, lúc nãy Xảo Nhi sắp bị đánh hai ả hình như rất thoả mãn à nha!!! _ San San cười đểu nhìn hai người nhân viên (Ác quá tỷ ơi)
- C.......chúng tôi không có......ch......chúng tôi chưa làm gì cả, Tiểu thư chúng tôi biết lỗi rồi....cô tha lỗi cho chúng tôi đừng đuổi việc chúng tôi mà..... _ Hai người nhân viên mặt tái nhợt rối rít cầu xin
- Thôi chị em không sao.....tha họ đi _ Xảo Nhi
- Haizzz......thôi thôi bỏ đi, để giám đốc xử lí, tỷ bận tâm làm gì vào thôi!!! _ Ren thở dài
- Ừ.....bỏ đi......vào thôi.... _ K.Anh mạnh bạo kéo tay Quân đi vào làm anh xém tỏ tình với đất (Tội nghiệp chưa???)
............................................
- Trời ơi, mấy người làm gì mà cho con bé thay hết bộ này với bộ khác vậy, mệt chết con bé rồi còn gì? _ K.Anh
- Có bao nhiêu đâu.....30 bộ váy với mười mấy bộ đồ thôi mà!!! Chưa đâu Xảo Nhi thay bộ này cho chị _ Nhi nói tỉnh bơ
Xảo Nhi thầm cười khổ gọi là mấy người này quá quan tâm hay là tốt quá mức dự định đây?
Bầy giờ đầu cô xoay như chong chóng có nên nói ra không?
- Tiểu Di nói gì đi, làm gì mà thẩn thờ ra thế? _ San San vỗ nhẹ vai Nó
- À........không có gì, sao vậy?
Cô vẫn còn suy nghĩ về chàng trai kia, và cảm giác khó phân biệt của cô hiện giờ. Tại sao lại như vậy chứ? Cô với anh ta chưa từng gặp nhau, làm sao mà quen biết? Vả lại anh ta là ai? Chẳng lẽ là........không thể nào, chắc cô suy nghĩ nhiều rồi..
- Sao như người mất hồn vậy em đang suy nghĩ gì à? _ Devlin
- Em không có gì đâu
- Ngốc này có gì phải nói với anh, giấu là không được đâu.... _ Devlin cốc Nó một phát lên tiếng tránh yêu
- Biết rồi, ông anh phiền phức thật, San San bà cố giữ đi! _ Nó xoa đầu bĩu môi
- Lo giề? honey của tui, cô là em chồng đừng có mà xía vô _ San San
- Phải chi Di tỷ ngày nào cũng vầy thì tốt biết mấy ha? _ Ren
- Quân, chẳng thà ở đây ăn bơ.....thì thôi em hay theo anh, đến nơi chỉ có hai ta nhé? _ Hắn cười tươi rói ngay thơ vô 'số' tội
- Im đi cha, con mắc ói...
- Xớ....
- Nhanh đê, mau về nè _ K.Anh hối thúc
***********************************
Tối biệt thự nhà Nó....
- E hèm.........kính thưa mấy ba mấy má, ông bà ngoại, nội, hai nhà, hai họ, đàn trai, đàn gái, hai bên..chào mừng đến với bữa tiệc này chung vui cùng cô d...... _ Ren bước lên bục đọc một tràng dài 'củ chuối'
- Gì vậy chồng... đọc cái gì vậy? _ Nhi
- *Phụt.....* Cha nội...mày đọc cái giống gì vậy? _ Quân cố nén cười
- Á à....đọc lộn tiệc đám hỏi _ Ren cười trừ (Làm như ảnh MC cao cấp vậy) - Đọc lại nhé........e hèm.......Kính thưa quý ông quý bà, chào mừng đến với viện dưỡng lão...
*Bốp*
- Ui da.....thằng nào chơi chọi tao???
Không biết từ đâu, thứ gì đó bay thẳng vào đầu Ren một phát rõ đau, làm anh xoa xoa đầu buông câu trách móc
- Thằng này nè...rồi sao? _ K.Anh hất mặt trên tay vẫn cầm viên sỏi chơi đùa
*Bốp* viên sỏi còn lại, một lần nữa đáp thẳng lên đầu Ren
- Đại tẩu cái giề? Ai là đại tẩu? Quý ông, quý bà gì? Viện dưỡng lão nào tụi này già lắm sao?....
- À........mấy ca ca, tỷ tỷ đâu có già âu! Mới 80 à...còn trẻ đẹp lấm lun!
- Mày muốn hội đồng à? _ Hắn cười như nắng mai bẻ tay 'răng rắc' nhìn Ren
- Hông có hông có a~~ để đệ nói lại _ Ren tái mặt lắc đầu lia lịa (Nhát như thỏ) - Chào mừng các ca ca, tỷ tỷ đã đến góp vui với Nguyễn Hoàng, trong buổi party kết nghĩa thu thê.....ý lộn kết nghĩa tỷ muội này, rất hân hạnh kính chào 8 người _ Ren cuối đầu 90° không quên nói thêm hai từ '8 người'
- Mày không nói 8 người không ai nói mày câm đâu!!!
San San cầm ly vang trên tay khinh bỉ nhìn Ren, tại Nó không thính ồn ào nên chỉ có 8 người thôi, nếu là cô chắc tòa biệt thự lớn như Nó cũng không chứa đủ người...
- Không chấp với chụy, Di tỷ đâu rồi? _ Ren lơ ngơ xoay quanh tìm Nó
Đúng lúc đó, đồng loạt mọi người đều hướng mắt nhìn về phía hai con người đi lại, người con gái trong bộ váy đen đầy khí chất, toát cổ khí lạnh lẽo, mái tóc đỏ rực như ngọn lửa địa ngục, đôi mắt đỏ sắc bén, bên cạnh một cô gái trong bộ váy trắng ren nhẹ nhàng, mái tóc nâu sữa ngọt ngào, đôi mắt nâu mọng nước. Hai người đi cạnh nhau sánh chẳng khác nào một thiên thần đi cạnh một ác quỷ, một sự dịu dàng, trong sáng bên cạnh sự lạnh lùng, đen tối.
- Ê.......hai đứa này chung một nhà ổn hông? Tao nghĩ chắc yên tĩnh lắm! _ K.Anh
- Chắc vậy rồi........thôi thôi tới đâu hay tới đó.......ai có quà tặng đê rồi đi chơi hôm nay, nhà tỷ sẽ sáng nhất đêm nay _ Ren thẳng thắn hô to
Liền bao nhiêu cặp mắt giết người nhắm vào anh, hình như đã nói nhầm gì a~~ sao mà sát khí sao nó lại nồng nàn thế này cơ nhỉ? Nhà sáng nhất đêm có gì là sai chứ, muốn chơi tới sáng thì phải bật đèn cho sáng, chớ vô tối chơi cái giống gì?
- Muốn phóng hỏa thì anh tìm vài cái nhà lá cho phóng, mày đốt nhà Di làm cái gì? Muốn thăm ông bà quá anh tiễn cho một đoạn _ Quân hất mặt về phía Ren
Ái cha cha......thì ra là hiểu lầm a~~ sao không ai hiểu ý mình hết vậy, nghĩ sao đi phóng hỏa nhà tỷ, não mình đâu phải là não phẳng!!!
- Đệ........
- Xin lỗi, đây phải là biệt thự Tiểu thư Nguyễn Hoàng không?...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]