Chương trước
Chương sau
Xảo Nhi sau 3 tiếng hôn mê, cô cũng dần tỉnh dậy nhìn xung quanh một căn phòng ngập tràng màu trắng, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi khiến cô nhíu mày khó chịu. Cô có thể xác định đây chính là bệnh viện

- Xảo Nhi tỉnh rồi kìa

Một giọng nói phát ra Xảo Nhi nhìn bên cạnh mình thì thấy K.Anh đang hớn hở nhìn cô. Cả bọn cũng dần bước lại gần giường bệnh. San San thì gọi bác sĩ đến kiểm tra cho Xảo Nhi. Xảo Nhi cười nhẹ nhìn từng người nhưng cô hơi thất vọng khi không thấy Nó “Chị ấy giận mình sao?”

- Em thấy trong người có chỗ nào khó chịu không? _ Quân ân cần

- Em không sao

Một lúc sau một ông bác sĩ bước vào kiểm tra cho Xảo Nhi

- Tiểu thư không sao rồi, vết thương ở tay không nên đụng nước nhiều để tránh nhiễm trùng, hôm nay tiểu thư có thể xuất viện

Ông bác sĩ nói xong cúi chào rồi ra ngoài. Cả bọn đứng nhìn Xảo Nhi chỉ im lặng tất cả không ai nói câu nào

- Chị.......chị Di đâu rồi? _ Xảo Nhi lắp bắp hỏi

- Nó ngồi đằng kia kìa

Nhi chỉ về phía sofa, Nó ngồi đó khuôn mặt lạnh tanh, bất cần kéo theo cả căn phòng ngập tràn 'hàn khí' lạnh rung người

- Nó rất lo cho em đấy _ K.Anh

- Em xin lỗi _ Xảo Nhi cuối gầm mặt

- Cũng đâu phải lỗi do em, Tiểu Di chắc nó lo quá nên đâm ra tức giận thôi, em ráng mau khỏe lên rồi xin lỗi nó sau _ San San an ủi

- Vâng

Xảo Nhi khuôn mặt đượm buồn, cô không chỉ vô dụng, yếu đuối còn phải để tất cả lo lắng cho mình nữa, không biết phải xin lỗi Nó sao đây

- Để anh đi mua cháo cho em _ Devlin nói rồi mở cửa ra ngoài

- Em đi với anh _ San San cũng vội vàng đi theo

Tụi còn lại liếc mắt nhìn nhau

- Chồng đi làm thủ tục xuất viện, vợ đi chứ? _ Ren hỏi Nhi

- Ừ _ Nhi gật đầu rồi cũng ra ngoài với Ren

Hắn nhìn mọi người dần dần đi hết, anh cũng hướng cửa mà ra ngoài

- Đi đâu vậy? _ Quân

- Rửa mặt _ Hắn đáp ngằn gọn rồi đi luôn

Xảo Nhi nhìn từng người dần đi hết cũng có cảm giác có lỗi

- Mấy anh chị ấy, giận em à?

- Em nghĩ nhiều rồi, tất cả rất lo cho em chỉ tại em hôn mê 3 tiếng rồi nên mọi người hơi mệt thôi

-........

- Em ở đây nghỉ ngơi, anh chị đi nhận thuốc cho em

- Vâng

Rồi K.Anh cùng Quân ra ngoài, phút chốc ăn phòng chỉ còn lại Xảo Nhi với Nó, căn phòng yên tĩnh vô cùng, Nó thì vẫn lạnh lùng nhắm hờ hai mắt, Xảo Nhi thì không biết nói gì với Nó cả, muốn xin lỗi lại không có can đảm, chỉ biết ngồi nhìn Nó bằng đôi mắt hối lỗi - Chị _ Xảo Nhi khẽ kêu

Nó vẫn nhắm mắt nhàn nhạt hỏi lại Xảo Nhi

- Chuyện gì?

- Em.........em xin lỗi

Nó vẫn thái độ lạnh nhạt bước đến gần giường Xảo Nhi kéo ghế ngồi bên cạnh. Nó khoanh tay trước ngực dựa lưng ra sau ghế, giương đôi mắt lạnh lẽo vô hồn nhìn Xảo Nhi hỏi:

- Tại sao?

- Chính em, em đã cãi lời chị, nếu em để chị đưa đến trường thì không có chuyện như vậy _ Xảo Nhi vừa cúi đầu vừa nói, đôi mắt đã đỏ hoe, hai hàng lệ lăng dài - Hức......chính em đã để mọi người phải bận tâm, phải để các anh chị lo lắng cho em.........hức.....hức.......em yếu đuối, em vô dụng......hức.......em không mạnh mẽ giống chị......hức.......em không xứng đáng làm em gái của chị..........hức........hức.......em không xứng đáng

Đôi mắt Nó đã dịu lại, đôi phần ấm áp. Không bảo vệ được Xảo Nhi vẫn là một phần lỗi do Nó.

- Chẳng qua là em tự ti, chị nhận em làm em gái không phải là bắt buộc em phải mạnh mẽ giống chị, không hề bắt buộc em phải thay đổi thế nào để xứng đáng làm em gái của chị, mà thật sự ra thứ xứng nhất là chính bản thân em, là tâm hồn, là tính cách của em hiện tại, chứ không phải là Xảo Nhi đang dần thay đổi chỉ vì một điều tự ti vớ vẩn _ thanh âm Nó trong trẻo, vẫn lạnh lùng không kém phần ấm áp

Một lần lần nữa cô lại bị Nó làm cho cảm động, òa khóc như một đứa con nít. Nó bước lại gần xoa đầu Xảo Nhi rồi liếc ra ngoài cửa. 7 con người đang chen lấn, núp núp ló ló ngoài cửa chẳng khác nào ăn trộm

- Trong phòng này hình như có chuột

- Hả......đâu chị?

- Tổng cộng 7 con

Nó nói rồi liếc mắt cho ra ngoài cửa, Xảo Nhi cũng nhìn theo hướng mắt của Nó liền thấy 7 con người đang loi nhoi ngoài kia liền khẽ cười

- Mấy anh, chị đứng đó chi vậy?

Cả đám mở cửa bước vào cười hết sức tươi

- Hỳ hỳ.......thử làm giống mấy tên paparazzi thôi mà _ Ren

- Đúng a~~, làm paparazzi khổ thiệt _ Nhi

- Chẳng phải nghe lén? _ Nó

- No......không phải nghe lén mà là nghe ra mặt _ K.Anh

- Đúng dồi, ra mặt a~~, hông phải lén _ Quân

- Cháo của em nè _ Devlin để bịch cháo nóng hổi lên bàn

- Anh làm thủ tục xuất viện rồi, ăn cháo rồi về _ Ren cười cười

- Em về ngay được không, ở đây rất khó chịu về nhà em sẽ ăn

- Cũng được, về thôi _ San San

Tất cả sắp xếp đồ cho Xảo Nhi rồi ra về

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

Biệt thự nhà Nó........

Vừa bước vào nhà cả đám liền ngã người lên ghế sofa lười biếng

- Tiểu Di, đói quá a~~~ _ San San than thở- Còn gì ăn hông? _ K.Anh

- Để tao nấu

Nó xoay lưng đi vào bếp, Hắn cũng lủi thủi theo sau

- Anh làm gì mà đi theo tôi hoài vậy?

- Tại vì tôi thích c........thích......thích bám theo cô, với lại tôi qua đây ăn bám a~~, phải giúp chút chứ

Hắn gãi đầu cười 'hì hì' bộ dạng đáng yêu vô cùng. Nó chỉ lắc đầu không biết nói gì hơn

Hắn vào bếp cùng Nó phải nói là vô cùng phiền phức, loi nhoi lóc chóc đủ kiểu, làm Nó phải đau cả đầu, mà còn mặt dày tới nổi đuổi không ra nữa chứ (Khỗ Di tỷ của tui)

Còn tụi kia ở ngoài phòng khách xem tivi, cứ một vài phút là một tiếng động phát ra từ nhà bếp, cứ vài phút là tiếng Nó quát lớn đuổi tên nào đó ra ngoài, cứ vài phút lại xuất hiện tiếng nài nỉ.......ỉ oi, dở khóc dở cười của Hắn. Làm cả đám cười lăn cười lộn, ví dụ như hiện giờ

- ANH RA NGOÀI LIỀN NGAY CHO TÔI

- Thôi, xin lỗi, tôi ngồi im không làm gì hết......được chứ?

- Anh mặt dày vừa thôi chứ

- Không có, tôi sẽ nhặt rau không phiền nữa đâu

Cả đám ngồi xem tivi mà cười đau cả bụng, không phải cười vì chương trình đang phát trên màn hình mà cười vì hai người trong bếp

- Ông Huy ổng làm gì mà con Di nó quát lớn vậy không biết? _ K.Anh

- Thằng ôn đó nó không có biết làm gì, ngoài chiên trứng với nấu mì ăn liền đâu, chắc nó phá nhà bếp chứ gì!!! _ Quân

- Trời.........vậy khổ cho Tiểu Di rồi _ San San

- Để em vô xem thử _ Xảo Nhi đứng dậy định vào nhà bếp

- TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC _ cả đám giật mình đồng thanh

- Hở.......sao vậy?

Xảo Nhi ngây thơ hỏi lại “Mình vô xem để giúp chị Di mà......có gì sai sao?”

K.Anh bước lại kéo tay Xảo Nhi ngồi lại chỗ cũ

- Em muốn làm 'kì đà cản mũi' sao? Uyên ương người ta đang ở trong em mà........

Phụt............K.Anh chưa nói dứt câu một có thứ kim loại bay xẹt qua mặt cắm thẳng vào tường, một vài sợi tóc hồng đào óng ả của K.Anh lặng lẽ rơi xuống, mà chính xác thứ kim loại đó là dao gọt trái cây và điểm xuất phát của nó là từ nhà bếp, cả đám á khẩu, chị K.Anh nhà ta thì mặt trắng bệt

- Huy, tôi lỡ trượt tay hình như dao gọt trái cây của tôi bay ra phòng khách rồi, anh ra ngoài NHỜ bạn K.Anh nhặt lại giúp tôi

Nó vẫn chất giọng lạnh lùng còn nhấn mạnh thêm chữ 'Nhờ' thật rõ, Hắn cố nhịn cười đáp lại

- À........được

K.Anh nhà ta giờ này mới hoàn hồn, nhìn những sợi tóc yêu vqấu rơi xuống sàn mà nổi máu

- Nguyễn Hoàng Linh Di, mày có cần chơi ác vậy không? Tao có làm gì mày đâu

- Tao trượt tay mà, tao cũng không ngờ nó lại bay tới người đang dạy hư trẻ nhỏ

- Tao dạy hư trẻ nhỏ lúc nào, ở đây có trẻ nhỏ nào đâu?

- Ai nhỏ tuổi nhất là trẻ nhỏ, chẳng lẽ mày muốn tao gọi là trẻ lớn?

Cả đám phì cười chẳng khác nào mấy đứa mới trốn trại, 'trẻ nhỏ' ở đây là nói Xảo Nhi ngoài nhỏ ra thì đâu có ai nhỏ tuổi nhất, Nhi á khẩu không nói được lời nào

- 5 năm rồi, hôm nay mới thấy nó trở lại như Tiểu Di lúc trước _ Devlin

- Nghe anh nói cũng đúng, từ lúc anh Vũ Phong.........thôi bỏ đi nhắc lại chỉ làm nó buồn _ K.Anh lấp lữ

- Hình như tháng tới sắp.......*Ưm*......... _ San San đang định nói gì đó liền bị Devlin bịch miệng lại thì thầm

- Em định nói gì vậy Tiểu Di sẽ nghe hết đó, tụi này vẫn còn nhớ không ai quên đâu

San San nghe Devlin nói liền nhận ra mình vừa lỡ lới liền nhanh chóng gật đầu, Devlin mới mỉm cười bỏ tay ra khỏi miệng San San. Rồi cả đám túm tụm lại nói thì thầm một cách nhỏ nhất. Còn anh Quân chả hiểu gì cả ngồi một bên chỉ im lặng lắng nghe

- Chúng ta sẽ đi thăm anh ấy, trước ngày đó _ Nhi

- Ừ, cứ vậy đi _ Ren

Nó ở dưới bếp đã nghe hết tất cả tuy tụi kia nói nhỏ nhưng Nó vẫn có thể nghe được, khuôn mặt Nó vẫn lạnh lùng nhưng đôi mắt thoáng chốc đã đượm buồn. Hắn bên cạnh cũng nhận ra được điều đó, vụ việc 5 năm trước nó thực sự là việc gì, 'Vũ Phong' anh ta là ai? Có quan hệ gì với Nó, mà có thể làm cho một người lạnh lùng, bất cần như Nó lại mang đôi mắt buồn thảm như vậy? Ngàn vạn câu hỏi trong lòng Hắn, đang cần ai có thể giải đáp

“Còn quá nhiều thứ anh chưa biết về em”

_________________End chap_____________

Ta da~~~....ta trở lại rồi nè có ai nhớ ta hông nhỡ??? Nói là 10 ngày nhưng ở quê buồn quá cơ, nên phải về sớm.......thấy Au tốt chưa nè???

Ta sẽ đăng chap lại bình thường nhé!!! Sẽ thường xuyên hơn, các ngươi đừng có trách ta, ta cũng có nỗi khổ a~~~????????????

Bài trên theo yêu cầu bạn nha!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.