Chương trước
Chương sau
"Nó là con chó đực phải không? Em rõ biết nó là con chó đực mà còn dám để nó ở trên ngực em cọ đi cọ lại...Cmn! Em dám cho nó ăn đậu hũ của em".

Ninh Ninh há hốc mồm, vẻ mặt khó tin nhìn người đàn ông trước mặt.

Còn chưa kịp phản ứng, con chó trên tay cô đã bị người đàn ông nhanh tay giật lấy.

Diệp Hạo Nhiên xách cổ con chó lên cao, ánh mắt tràn đầy địch ý: "Dám ăn đậu hũ của vợ tao, mày tới số rồi con ạ".

Vừa nói xong, hắn không chút thương tiếc, ném mạnh con chó vào một góc tường.

Con chó rơi xuống sàn, kêu đau ưm...hửm một tiếng, nhưng khi đối diện với ánh mắt như dao muốn giết người của hắn, nó liền không dám kêu, ngoan ngoãn nằm im tại chỗ.

"Này, anh mạnh tay vậy làm gì? Không sợ nó ngã chết sao?" Ninh Ninh một trận kinh hoảng, vội nhảy xuống giường ôm lấy chó con vào lòng, quay sang nhìn hắn trách mắng.

"Anh không cho nó chết đi là còn may lắm rồi đấy" hắn lạnh giọng, ánh mắt âm u nhìn một người một chó trước mặt. Trong  lòng liền có chút buồn bực.

Diệp Hạo Nhiên không ngờ, hắn lại có ngày đi ghen với một con chó, đi tranh giành tình cảm với nó. Nhưng ai bảo con chó kia lại là một con chó đực, lại còn ngay ở trước mặt hắn dám ăn đậu hũ của vợ hắn.

Hắn không điên lên mới là lạ.

"Lại đây" Diệp Hạo Nhiên nhìn cô, giọng nói không lạnh không nhạt: "Em cứ muốn đứng đấy ôm chó như vậy sao? Cả buổi em đã không thèm để ý anh rồi, anh vì em lo lắng mà chạy mệt chết đi, còn em, lại vì con chó này mà hung dữ với anh".

Ninh Ninh cứng họng, cô biết cái bệnh tính hay ghen, lòng dạ hẹp hòi của người nào đó lại trỗi dậy rồi, cô cúi xuống nhìn nhìn con chó nhỏ, thấy nó thực không bị làm sao, lúc này cô mới để con chó xuống đất, bước nhẹ về phía hắn.

Diệp Hạo Nhiên nhanh tay túm lấy tay cô, kéo cô ngồi lên đùi mình, cằm hắn đặt lên trên đỉnh đầu cô, khẽ nói: "Em muốn nuôi nó cũng được, nhưng lần sau, tuyệt đối đừng để nó xuất hiện trong tầm mắt của anh".

"Vâng" Ninh Ninh cười khẽ, đưa tay lên nhẹ vuốt ve gương mặt tinh xảo của người đàn ông: "Ông xã bớt giận, trong lòng em ông xã là nhất, hà cớ gì lại phải  đi ghen với một con cún".

Diệp Hạo Nhiên bắt lấy tay cô, đưa đến bên môi mình cắn nhẹ vào từng ngón tay trắng trẻo nhỏ bé của cô: "Lần sau, tuyệt đối không cho phép nó có ý đồ xấu gì với em". Nói xong, hắn cúi đầu xuống, chôn vùi vào giữa ngực cô cọ cọ, thật giống y như động tác chú chó con vừa làm lúc nãy: "Nơi này mềm mại như vậy, con chó chết tiệt kia ban nãy cũng thực biết cách chọn nơi".

Ninh Ninh: "...."

Cô ôm chặt đầu hắn, liền có chút dở khóc dở cười, đây là cũng muốn biến mình thành chú chó nhỏ hay sao?

Nhưng rất nhanh sau đó, cô không cười nổi được nữa, người nào đó ở trên người cô bắt đầu làm loạn, trêu chọc cô tới nỗi toàn thân cô mềm nhũn, thiếu chút nữa tan ra trong lồng ngực hắn.

Ninh Ninh há mồn thở dốc, cầm lấy tay hắn khó khăn mở miệng: "Này, đừng làm rộn nữa được không?"

"Không thích" Hắn vùi sâu trong cổ cô khẽ ư hử một tiếng, lại bắt đầu nụ hôn nóng bỏng di chuyển từ xương quai xanh xuống dưới.

"Nhiên...Dừng...Dừng lại" Ninh Ninh quả thực không chịu nổi loại trêu chọc này, bèn nhỏ giọng cầu xin.

"Không dừng lại được"

Người đàn ông vờ như không nghe thấy lời cầu xin của cô, vẫn tiếp tục hành động của mình.

"Anh...Đây là bệnh viện, lỡ như có người vào phòng nhìn thấy thì sao?

"Sợ gì? Nếu không có sự cho phép của anh, ai dám vào" Diệp Hạo Nhiên đã có chút cấp bách, làm gì còn để ý đến nhiều như vậy, giọng hắn khàn khàn trầm tĩnh: "Nếu quả thực có người dám vào, anh cũng không ngần ngại cho hắn ta xem một màn tình cảm miễn phí".

"Anh..." rất nhanh sau đó, môi cô liền bị nụ hôn gắt gao của Diệp Hạo Nhiên chặn lại, lưỡi hắn bá đạo luồn lách vào trong miệng cô, không ngừng khuấy đảo trong đó.

Không lâu sau, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc điên cuồng của người đàn ông cùng với tiếng rên rỉ yêu kiều của người phụ nữ.

Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, nhẹ nhàng tạo thành những đốm sáng nhạt chiếu xuống hai bóng hình kiều diễm đang chồng lên nhau, tạo nên một mảng xuân tình ướt át.----------

1 tháng trôi qua.

Trong phòng tắm, Ninh Ninh trên tay đang cầm chặt cái que thử thai, trong lòng không khỏi có chút hồi hộp lo lắng, đã được hơn hai tháng nay mà dì cả cô vẫn chưa đến nên cô liền có chút nghi ngờ mới đi mua que thử thai về để kiểm tra xem sao.

Ninh Ninh cầm chặt hai cái que thử thai trên tay, trong lòng bàn tay đã toát hết mồ hôi.

Gương mặt cô căng thẳng, hai mắt nhắm lại, lông mi cô chớp chớp khẽ từ từ mở mắt ra...

1 vạch...

2 vạch....

Một phút trôi qua, vẫn là 2 vạch rõ ràng...

Đúng vậy, là hai vạch, cô không hề nhìn nhầm, cả hai cái que thử thai thực sự đều là hai vạch.

Trong lòng Ninh Ninh dường như có pháo bông nổ tung, cô khó tin nhìn vào hai vạch đỏ thẫm trước mặt, nước mắt không nhịn được liền trào ra...

Cô có thai rồi! Cô thực sự có thai rồi!! Đứa bé là của cô và hắn.

Một niềm hạnh phúc cùng nỗi xúc động không tên dâng trào, Ninh Ninh vui vẻ đến nỗi khóc nấc lên...

Cô không phải là một người thích khóc, nhưng lần này cô thực sự muốn khóc rất to để trút hết tất cả những nỗi buồn phiền trong lòng mình ra, có lẽ...chuyện mất đi đứa bé lần trước đã trở thành một nỗi ám ảnh đối với cô.Ninh Ninh nhẹ đặt tay lên bụng mình, lần trước đã bỏ lỡ một lần, lần này, cho dù có chuyện gì xảy ra cô cũng nhất định sẽ bảo vệ thật tốt đứa con này, tuyệt đối không để cho đứa bé chịu bất kỳ tổn thương nào.

Ninh Ninh liền nghĩ đến gương mặt đẹp trai của người nào đó, cô thực sự rất muốn báo tin vui này ngay cho hắn biết.

Cô muốn tạo cho hắn một bất ngờ...

Cô biết, chắc chắn hắn nhất định cũng sẽ rất vui...

Ninh Ninh vui vẻ không kìm nổi lòng mình,  cô ra ngoài sửa soạn một chút, sau đó liền đi đến công ty tìm hắn.

Bên dưới hoa viên.

Xe của Ninh Ninh vừa đi qua, ngay lập tức cũng có một chiếc xe tiến vào.

Diệp Hạo Nhiên cùng Giang Dã quay trở lại để lấy một chút tư liệu cho cuộc họp.

Sau khi lên lầu, hắn để cho Giang Dã đi thư phòng tìm tư liệu, còn hắn đi đến phòng ngủ tìm cô.

Vừa bước vào phòng, bóng dáng cô không thấy đâu, Diệp Hạo Nhiên nhíu mày, mới sáng sớm mà đã chạy đi đâu rồi.

Cuối cùng tầm mắt Diệp Hạo Nhiên dừng lại ở cái que thử thai trên bàn, hắn đi đến cầm lên xem, không khỏi ngó nghiêng ngó dọc không biết đây là cái thứ gì?

"Giang Dã"

"Dạ, ông chủ" Giang Dã vừa mới từ trong thư phòng lấy tư liệu về, nghe hắn gọi mình liền chạy đến chỗ hắn: "Ông chủ có việc gì căn dặn".

"Đây là cái gì? Cậu biết không?" Diệp Hạo Nhiên giơ giơ que thử thai trong tay ra cho Giang Dã xem.

"Hả?" Giang Dã nhìn nhìn một chút, chợt nhận ra là que thử thai, mới gãi gãi đầu nói: "Ông chủ, hình như là que thử thai".

"Que thử thai?" Diệp Hạo Nhiên mù mịt gật gù: "Cái này sử dụng như nào?".

"À...một vạch là không có, hai vạch là có thai".

"Vậy ý cậu là..."

Giang Dã nhìn thấy hai vạch rõ ràng trước mặt liền vui vẻ cao hứng nhìn hắn:" Tổng Giám đốc, chúc mừng anh, anh đã có thai".

Bộp.

Cái que thử thai trên tay hắn liền rớt xuống, Diệp Hạo Nhiên nhanh tay túm lấy cổ áo Giang Dã: "Cậu vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa xem".

Giang Dã lắp bắp: "À...Tổng Giám đốc, chúc...chúc mừng anh đã có thai". Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt ông chủ, cậu lại nói sai gì ư?

"Không phải câu này mà là câu trước"

"Hả" vẻ mặt cậu mù mịt, ông chủ còn muốn cậu nói câu nào nữa, nghĩ nghĩ cuối cùng cậu đành nhắm mắt liều mạng nói: "Một vạch là không có...Hai vạch là có thai"

Diệp Hạo Nhiên buông cổ áo Giang Dã ra, sau đó hắn không nói gì, tức tốc chạy đi ra ngoài.

Ninh Ninh đâu rồi...Hắn muốn đi tìm cô...

Lần này cô còn đang mang thai, vạn nhất nếu như cô xảy ra chuyện gì?...

Khôngg...Hắn quả thực không dám nghĩ tới nữa...

Cô nhất định sẽ không có chuyện gì...sẽ không.

"Quản gia, phu nhân đâu rồi?"

Hắn chạy ra đến phòng khách quát to, trên tivi còn đang phát tin tức bản tin buổi sáng.

"Thiếu gia, sáng nay thiếu phu nhân đã..."

Quản gia còn chưa nói xong, đã nghe thấy một giọng nói từ trong tivi truyền ra.

"Sáng nay vào lúc 7h30 phút, trên đường quốc lộ 1 đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông, chiếc xe là một chiếc xe Bugatti La  Voiture Noire số lượng bản có hạn trên thế giới, theo phóng viên tại hiện trường cho biết trong xe là một cô gái rất trẻ tầm khoảng 23 tuổi, cô gái bị thương rất nặng, hơn nữa còn đang mang thai, hiện giờ người mẹ đang được đưa đi cấp cứu ở bệnh viện, còn đứa bé không biết có giữ lại được không, đến bây giờ người nhà cô ấy vẫn chưa liên lạc được, chúng tôi đưa tin này, mong rằng những ai là người thân của cô ấy sẽ sớm biết..."

Choang!!

Chiếc ly trên tay quản gia rơi xuống đất vỡ tan................
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.