Cậu ta giao Cảnh Hàn cho quản gia rồi đi luôn.
Cảnh Hàn bám vào người. quản gia nhưng vì anh khá nặng quản gia cũng lớn tuổi khi bị anh dựa vào loạng choạng suýt ngã. Thấy vậy cô chạy lại
- Để cháu giúp một tay.
Cô để tay anh lên vai mình rồi đỡ anh phụ quản gia.
Hai người phải rất vất vả mới đưa được anh lên phòng vì khá to cao.
- Chú bỏ tôi ra, tôi không say
- Cậu chủ mau lên nghỉ ngơi đi cậu say quá rồi.
- Tôi không say, tôi rất tỉnh táo
Anh quay sang nhìn cô, bỗng trầm ngâm
- Cô là ai, nào qua đây uống tiếp. Ấy bọn Du Hạo, Đàm Phong đâu rồi.
- Cậu chủ về đến phòng rồi mau nghỉ ngơi cho tốt.
Đưa được anh về phòng cả quản gia và cô đều thở hồng hộc.
- Để tôi đi bảo nhà bếp làm nước giải rượu.
Nói rồi quản gia đi ra và đóng cửa lại.
Cô vừa thở vừa nhìn quanh căn phòng. Đây là lần đầu cô bước vào phòng anh căn phòng khá rộng, trang trí với hai tông màu đen trắng nó đúng theo phong cách của anh. Cô bĩu môi lẩm bẩm
- Đúng là nhàm chán
Anh vẫn. nằm im chắc là đã ngủ.
Cô lúng túng không biết cô nên quay về phòng mình hay ở lại xem anh thế nào.
Lúc này người giúp việc mang nước giải rượu lên.
- Thiếu phu nhân đây là nước giải rượu nên uống bây giờ nếu không mai sẽ bị đau đầu. Cô cho cậu chủ uống đi.
- Tôi! cô trợn mắt lúng túng
- dạ có việc gì ạ
- À
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-em-khong-the-thoat/1759245/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.