“Vi Như, em tỉnh rồi!” Hàn Dạ Thần mở cửa bước vào. Mạc Vi Như ngồi trên giường, lẳng lặng nhìn anh như không hề có vẻ gì là quan tâm đến hành động của anh. Nghị Phong nói “Tôi đã kiểm tra cho cô ấy rồi, không có gì đáng ngại đâu” rồi anh thở dài vỗ vai Hàn Dạ Thần rồi ra ngoài. Khi trong phòng chỉ còn hai người, Hàn Dạ Thần bước tới ngồi xuống bên cạnh cô
- Còn thấy mệt không?
- Sao anh không nói cho em biết...? - Mạc Vi Như ngước mắt nhìn anh, cô không trả lời câu hỏi của anh mà hỏi lại.
- Biết chuyện gì? - Hàn Dạ Thần nhíu mày
- Về mẹ của em!! - Mạc Vi Như hét lên, lúc này, nước mắt cô không nhịn nổi mà tuôn rơi.
- Vi Như...không phải là anh không muốn nói cho em biết mà là anh muốn chờ lúc thích hợp để nói cho em, anh không muốn em cùng lúc phải chịu nhiều cú sốc như vậy... - Hàn Dạ Thần trầm giọng giải thích.
- Cứ coi như là vậy đi, em tin anh - Cô lau nước mắt - nhưng em không biết mình có nên tin rằng anh có dính vào chuyện này không..?
- Em nói vậy là sao? - Hàn Dạ Thần ngạc nhiên, dính vào chuyện này? Cô nói vậy có ý gì? Lẽ nào...Vi Như đã nhớ lại được gì đó? Hoặc là Chu Lệ nói với cô? Không không thể, cô ta làm sao biết được mà nói với Vi Như, aish!!
Chìm trong suy nghĩ hỗn loạn, Hàn Dạ Thần càng thêm lo lắng.
- Thần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-em-chi-co-the-o-ben-canh-anh/2723303/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.