“Anh là ai?” Lancy thu hồi dáng vẻ của mình, cô mặt không biểu cảm nhìn chàng trai trước mắt. Và tất nhiên câu hỏi này làm John suýt “té ngửa“. Không phải là anh nghe nhầm chứ!? Lancy...hỏi anh là ai? Sao cô lại không nhớ anh? John đau lòng nghĩ, nhưng rồi anh tự nhủ bản thân rằng cũng đã hơn 20 năm trôi qua rồi, sao một cô bé 5 tuổi có thể nhớ được anh...! Dù sao John vẫn thấy thật đau lòng. Anh gượng cười “Lancy...em không nhớ anh sao?” Lancy nhìn anh cười khẩy “Anh là ai mà tôi phải nhớ?” “Lancy...haizz anh là John nè!” Trái tim nhói đau từng hồi, John thở dài nói.
“Cái gì? John?” Lancy trợn mắt hỏi lại. John thấy cô như vậy, tâm trạng buồn bã cũng vơi đi được phần nào, cô không phải là không nhớ anh mà chỉ là không biết bộ dạng anh lúc lớn ra sao thôi! John khẽ gật đầu thay cho câu trả lời.
Trong đầu Lancy bỗng xẹt qua một phần kí ức, một cô bé và một cậu bé nhỏ tuổi chơi rất thân với nhau, hình ảnh cậu bé cõng cô bé trên lưng, lau nước mắt cho cô bé, ở bên cạnh cô bé, chơi cùng cô bé,... Hay có thể nói rằng, bất cứ mọi khoảnh khắc nào, phân đoạn kí ức nào dường như đều có cậu bé bên cạnh cô bé. Lancy đờ người ra, một lúc sau cô mới lắp bắp nhìn anh “John...John...là anh thật sao?“. John mỉm cười, anh bước lên một bước, dang hai tay ôm cô gái đang còn ngỡ ngàng kia vào ngực mình, miệng khẽ nói “Phải, là anh!“. Lancy hai mắt mở to,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-em-chi-co-the-o-ben-canh-anh/2723245/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.