Chương trước
Chương sau
Mạc Vi Như mỉm cười, cô chống hai tay ra sau, ngửa mặt lên nhìn bầu trời, giọng nói nhẹ nhàng như một giai điệu động lòng người vang lên “Trên thế giới này, không có ai là cô đơn, chỉ là họ sống khép kín hơn những người khác. Trên thế giới này không có ai là không mất mát hay gặp bất hạnh, chỉ là họ để bản thân mình chìm đắm mãi trong đó mà không dứt ra. Trên thế giới này, không có ai là không thiếu đi tình cảm, chỉ là họ không muốn mở lòng đón nhận tình cảm đó và họ cũng không muốn thừa nhận tình cảm đó. Tựa như một chiếc hộp vuông đóng kín, xung quanh là những bức tường giống nhau, không ai muốn phá nó ra cũng không ai muốn ra ngoài. Bởi thế giới nội tâm của họ khiến họ tổn thương và tiêu cực. Nhưng điều chắc chắn rằng họ không hề biết họ đang khiến người khác bị tổn thương bởi sự cô độc lạnh lùng của họ.”

Rồi cô nhìn Hàn Dạ Thần hồi lâu, ánh mắt anh vẫn nhìn cô, chiếc túi bọc bao trùm nội tâm của anh như bị xé toạc ra, như bị bắt buộc phải đối mặt với thực tại, Hàn Dạ Thần khó chịu đứng bật dậy định ra đầu đằng kia hóng gió nhưng cánh tay bị Mạc Vi Như cầm lấy. Cô thở dài “Hàn Dạ Thần...xin lỗi, tôi quản chuyện của anh quá nhiều rồi” Hàn Dạ Thần im lặng, trong mắt tràn đầy tia hỗn loạn. Anh gạt nhẹ bàn tay đang nắm của cô, im lặng đi ra đầu bên kia. Mạc Vi Như có một cảm giác đau đớn khó tả trong lòng. Cô thở dài buồn bã, không phải chính cô tự khiến cho cuộc đi chơi này theo chiều hướng xấu sao? Đang vui thì lại thành ra như thế này.

Mạc Vi Như nhìn bóng lưng cô độc của Hàn Dạ Thần, cô đưa bàn tay lên, từng ngón tay hơi hướng ra. Một khoảng cách xa vời không thể nắm bắt, rõ ràng có thể chạm tới nhưng thực chất là không thể!

Một người áo đen nhận được một cuộc gọi, nghe xong sắc mặt liền thay đổi, vội chạy ra chỗ Hàn Dạ Thần nói gì đó. Mạc Vi Như thấy khuôn mặt anh nhăn lại, anh đang nói gì đó lại với tên thuộc hạ. Cậu ta chạy đi ngay cùng ba người còn lại. Hàn Dạ Thần đi đến chỗ cô đang ngồi, ánh mắt hơi khó xử nhìn cô. Mạc Vi Như hiểu ý, cô cười “Anh có việc thì cứ đi đi, mặc kệ tôi, tôi ngồi đây chút rồi về liền à...” “Để tôi đưa em về” “Không cần đâu, tôi tự về được, anh đang có việc bận mà, nhanh đi đi”

Hàn Dạ Thần gật đầu, anh toan bước đi nhưng rồi dừng lại, quay người lại nhìn cô, cánh môi bạc mỏng khẽ thốt ra lời cảm ơn “Cảm ơn em...” làm Mạc Vi Như cô ngẩn người một lúc lâu. Mạc Vi Như sắp xếp lại đồ đạc, sau khi sắp xếp xong. Cô vừa bước ra ngoài vừa nghĩ “Giờ mình về làm gì đây? Chán quá đi...Haizz, con người rảnh rỗi”

Mạc Vi Như nghẹo trái đi thẳng định đi tìm bến xe buýt thì có tiếng còi xe ô tô kêu “Bin...bin” đằng sau. Cô quay lại nhìn, thì thấy một trong số người áo đen thuộc hạ của Hàn Dạ Thần xuống xe mở cửa mời cô lên xe. Mạc Vi Như định từ chối thì anh ta nói “Tiểu thư, đây là phân phó của ông chủ tôi và là nhiệm vụ mà tôi phải làm nên mong cô thuận theo” Anh vẫn còn lo cô sẽ đi lạc sao? Mạc Vi Như cười thầm, cô đồng ý lên xe.

Ngồi trong xe, Mạc Vi Như tay chống ở cửa sổ xe, mắt hướng ra ngoài. Cô lơ đễnh hỏi “Ông chủ của các anh có việc gì nghiêm trọng lắm sao? Tôi thấy anh ấy có vẻ rất tức giận và khó chịu” Tên thuộc hạ nghe thấy cô hỏi, anh ta không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ nói “Tiểu thư, cô không phải lo, không có chuyện gì có thể làm khó được ông chủ tôi” “Hừm...phải rồi! Haha...”

Xe dừng ở ngõ đường nhà trọ của cô. Sau khi cáo từ, cô lên trên phòng thuê của mình. Mỉm cười nhìn chiếc khóa, cô mở cửa vào nhà, cô không có buồn ngủ, ăn cũng đã no, không có việc gì làm nên tự bản thân cô tự kiếm việc. Dọn dẹp qua nhà cửa thật gọn gàng sạch sẽ dù bình thường căn hộ thuê cũng không phải là bừa bộn. Phơi chăn ga gối của giường sau khi được giặt sạch sẽ thơm tho lên chiếc dây mắc mỏng. Mạc Vi Như vừa làm vừa khẽ ngâm nga hát. Hành động đó vô tình lọt vào mắt của một chàng trai nhà đối diện không xa, anh ta đang chỉnh lại ống kính viễn vọng thì bất ngờ phát hiện ra cô. Anh ta ngây ngẩn trước vẻ đẹp thiên thần và nụ cười của cô. Dáng vẻ ấy khiến anh ta nhung nhớ mãi, chàng trai lạ mặt bật thốt khẽ “Thiên thần...”

- Ây ngắm gì đấy!? - một chàng trai khác là bạn thân của chàng trai này đi vào, thấy bạn mình cứ ngẩn ngơ mãi liền không chịu được mà hỏi

- Thiên thần... - Chàng trai nói khẽ

- Cái gì cơ?? Thiên gì? Thiên nhiên á? - cậu bạn không nghe được rõ

- Aish, kệ tao - Chàng trai đâm ra bực bội, anh ta cũng không muốn chia sẻ hình ảnh rực rỡ vừa nãy, anh chỉ muốn là người duy nhất thấy được vẻ đẹp thiên thần mê hoặc đó của cô. Dù nghe hơi biến thái nhưng mà anh muốn như vậy.

- Hừ, mày không nói tao cũng đoán được, chắc chắn 100% mày thấy gái đẹp, nhìn trộm người ta đến ngẩn người, không muốn tao phát hiện nên giả vờ bực bội chủ yếu là để tao không nhìn được gái đẹp đấy - Cậu bạn chẹp chẹp miệng - Nhưng tao cũng thật không ngờ, Hải Trình mày lại y hệt một tên biến thái ngắm nhìn trộm con gái nhà lành. Chậc chậc, đúng là không ai đoán được gì mà.

- CÚT!! - chàng trai tên Hải Trình thẹn quá hóa giận, liên tục bị trúng tim đen, anh ta gầm lên một tiếng đá vào mông thằng bạn than ra khỏi phòng. Cậu bạn không những không sợ mà còn cười nắc nẻ ở bên ngoài nói vọng vào - Chuyện này tao sẽ thông báo cho tất cả bọn nó, và nhất là với hội fan nữ của mày, để xem còn ai dám theo đuổi mày nữa không Hải Trình!!! Hahaha...

Không thèm để ý, Hải Trình anh còn cảm ơn chưa đủ ấy, đuổi được đám con gái mê trai phiền phức đi xa là mong muốn bấy lâu của anh, nay được cơ hội thì sao không tận dụng. Anh đi lại ra chỗ kính viễn vọng, nhìn ra ban công nhà ban nãy, không có ai, có lẽ cô đã xong việc và vào nhà rồi. Buồn bã đứng thẳng dậy, Hải Trình chán nản nằm vật ra giường, trên trần hay xung quanh căn phòng đều có những vật trang trí và giấy báo sách liên quan đến thiên văn học. Bầu trời, ngôi sao, vũ trụ, các hành tinh,...

Hải Trình: một chuyên gia về thiên văn học trẻ tuổi cực kì hiểu biết, anh mới 27 tuổi nhưng đã làm giáo sư tiến sĩ tài giỏi khiến người người nể phục. Đặc biệt thêm với khoản ngoại hình tri thức và thư sinh điển trai thì đã có khối người phụ nữ đổ rạp trước anh nhưng Hải Trình là người rất cuồng và yêu công việc, anh dành hết thời gian cho công việc của mình bởi anh thấy không có gì đáng giá bằng thành công do năng lực của mình. Vì thế mà nói anh kén chọn hay có vấn đề về giới tính thì anh cũng chịu, không quan tâm đến nó. Hải Trình thường bị trêu chọc là như vậy nhưng anh đã đều đáp trả một cách rất độc đáo đó là khi có người trêu ghẹo anh thích đàn ông, anh đã cười lại và nói “Vậy hẹn hò không?” Đó là một câu chuyện dài buồn cười ra nước mắt.

Hải Trình nay như đã biết bản thân mình đã tìm được cô gái khiến trái tim anh rung động. Là cô gái thiên thần ban nãy! Thật sự là anh đã tin vào cái điều mà chỉ số nực cười rất cao đó là “Yêu từ cái nhìn đầu tiên” nhưng bây giờ anh đang được cảm nhận nó đây. Thật vui vẻ và mới lạ làm sao, Hải Trình anh nhất định sẽ có được cô! Thiên thần...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.