“Cốc...cốc”
“Tiểu Như, xuống ăn nào...” - giọng Thế Hải.
“Vâng...” - Mạc Vi Như ngáp một cái, cô mới chợp mắt được một chút. Hơi mệt nhưng khi ngửi được mùi lẩu hải sản mình yêu thích, cơn buồn ngủ bỗng tan biến.
Mạc Vi Như cùng Thế Hải xuống lầu, trên bàn ăn đã bày sẵn bát đũa, một nồi lẩu nước dùng thơm phức đang sôi sùng sục theo công thức gia truyền của mẹ Mạc, xung quanh nồi là rổ rau cùng nguyên liệu đã được chế biến và xử lí. Ba Mạc phụ trách cho nguyên liệu vào nồi, mẹ Mạc thì mang những món đã chín vừa ra. Mac Vi Như cùng Thế Hải ngồi vào bàn.
Gắp miếng mực mà mẹ Mạc vừa gắp ra đĩa, Mạc Vi Như vừa nhai vừa xuýt xoa “Oaaa ngon... mềm...thơm...đậm vị quá” “Hô hô, đã nói là mẹ làm thì con không phải chê mà” mẹ Mạc vui vẻ gắp thêm cho cô con tôm “Ăn đi con” “Dạ” Thế Hải và ba Mạc cũng cầm bát lên ăn “tranh“. Bàn ăn rộn rã hơn hẳn, trên môi mỗi người đều là nụ cười tươi nhưng nó cũng ẩn chứa một sự lưu luyến.
Không còn gì ấm áp và hạnh phúc hơn là được quây quần bên gia đình và nhất là nồi lẩu tràn ngập hương vị thơm ngon do mẹ làm. Mạc Vi Như mỉm cười, nhìn nụ cười của ba mẹ và anh Thế Hải, cô nhủ thầm bản thân phải luôn thật cố gắng, kiếm tiền và trở về.
Thành phố A không phải là gần, nó là một thành phố lớn và tấp nập người. Nó nằm cách xa hẳn một đại dương nơi cô ở. Vì vậy mà trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-em-chi-co-the-o-ben-canh-anh/139187/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.