Hàn Dạ Thần tìm thấy phòng cô, anh cẩn thận lấy tay mở cửa. Nhẹ nhàng ôm cô lên giường, từng động tác như nâng niu bảo vật trân quý. Đắp chăn cho cô, Mạc Vi Như khẽ “um...” rồi quay người, đầu vùi vào gối ngủ. Hàn Dạ Thần cười nhẹ, anh đứng ngắm cô, lúc ngủ cũng đáng yêu như vậy thì sao anh chịu nổi? Hàn Dạ Thần đứng dậy tính ra ngoài nhưng chợt một vật ở tủ giường thu hút tầm mắt của anh. Là một khung ảnh nhỏ. Hàn Dạ Thần cầm lên xem, hình cô và một chàng trai, cô vẫn là nụ cười anh thường thấy nhưng rực rỡ và hạnh phúc hơn nhiều. Họ thân mật ôm nhau, môi như gần kề. Anh ghen tị muốn đập vỡ khung ảnh nhưng cố kiềm mình lại, Hàn Dạ Thần trước khi ra khỏi phòng, anh liếc cô một cái rồi thầm nghĩ “Cô gái, em đã chọc giận tôi rất nhiều lần“. Ra khỏi phòng cô, Hàn Dạ Thần bước đi về phòng, anh chợt đứng lại quay đầu nhìn xung quanh, ánh mắt lạnh lùng. Có người vừa xuống cầu thang. Hàn Dạ Thần nghĩ “hắn” chưa thể tìm được nơi này, cũng không thể biết tung tích của anh nhanh như thế. Hàn Dạ Thần biết anh đã nghĩ nhiều nên quay người đi về phòng. Bóng đen ở phía cầu thang ngó đầu lên, mẹ Mạc cười vui vẻ nhìn Hàn Dạ Thần từ phòng con gái mình ra. Đang ngủ thì thấy khát nước nên bà xuống bếp uống nước không ngờ lại may mắn thấy cậu Hàn Dạ Thần đang bế con gái mình trên tay về phòng. Nhìn vẻ mặt cùng động tác dịu dàng nâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-em-chi-co-the-o-ben-canh-anh/139185/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.