Nghe thanh âm dịu dàng đầy lo lắng vang lên, Hàn Dạ Thần ngẩng đầu lên. Bỗng “Thịch” trái tim anh trật một nhịp khi nhìn cô gái trước mặt mình. Cô gái với ngũ quan thanh tú, không qua đẹp nhưng lại mê hoặc anh đến vậy. Đôi mày lá liễu đang nhíu lại vì lo lắng cho anh còn giọng nói nhẹ nhàng hay như từng nốt nhạc trong một bài hát. Trong lòng Hàn Dạ Thần như đang chảy qua một dòng ấm áp, đã lâu anh không cảm nhận được sự quan tâm chân thành từ một người sau khi ba mẹ anh mất. Anh biết cô chân thành vì khi nhìn ánh mắt và cử chỉ của cô thì nó đều toát lên vẻ chân thành. Thấy Hàn Dạ Thần nhìn mình không chớp mắt, Mạc Vi Như có chút ngại ngùng mà gãi gãi đầu, hai tai hơi đỏ lên, cô cúi đầu nhẹ giọng nói
- Anh...anh gì ơi! Mặt tôi có dính gì sao?
- Há...à không...không có gì - Hàn Dạ Thần ngại ngùng, bộ dạng cô thật quá dễ thương khiến anh muốn ôm cô vào lòng. Chắc chắn nếu có ai nhìn thấy dáng vẻ này của anh thể nào cũng tròng mắt rớt xuống.
- Vậy sao anh nhìn tôi? - Mạc Vi Như cúi đầu
-... - Hàn Dạ Thần mím môi, hai má thoáng qua chú sắc đỏ, anh quay đầu đi.
- Hì - Mạc Vi Như phì cười, trông anh ta thế mà lại đáng yêu quá, lời nghĩ không nhịn được mà bật thốt ra - Anh đáng yêu thật!
Hàn Dạ Thần giật mình, mắt mở to nhìn cô. Đáng yêu? Cô ấy nói mình đáng yêu? Anh nên có tức giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-em-chi-co-the-o-ben-canh-anh/139181/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.